
ạy nhanh lại. Tịnh Nghi lấy ra 1 bộ dụng cụ y khoa:
– Cho em đó, có thích không ?
– Ôi, thích qúa! – Nhật Hà nhảy cẫng lên reo lớn – Cám ơn chị Hai… trời ơi! Em mơ nó lâu rồi.
– Lương cao chắc là vất vả lắM phải không con ?
Vuốt tóc Tịnh Nghi, bà 5 đau xót.
Cô lắc đầu ngay:
– Dạ không đâu. Mẹ đừng lọ Công việc của con cũng nhàn hạ lắm. không tin, mẹ cứ hỏi ông chủ của con.
– Có đúng vậy không anh ?
Nhật Hà đeo thử chiếc ống nghe vào tai. Hữu Bằng gật đầu, nghe dạ nao nao.
Bà 5 lại hỏi:
– Con về chơi được mấy ngày ?
Đưa mắt ngó Hữu Bằng, Tịnh Nghi trả lời buồn:
– Chỉ dược nửa ngày thôi, mẹ ạ.
– Nửa ngày thôi ư ? – Giọng Nhật Hà đầy thất vọng – Sao mà ít vậy ?
– À… Tịnh Nghi! – Bỗng tốt bụng 1 cách khác thường Hữu Bằng nói chen vào – Nếu muốn thì… cô cứ nghỉ hẳn cả 2 ngày cũng được.
– Thật ư ? – Tịnh Nghi mừng rỡ – Sao hôm nay, anh bảo là bận lắm…
– Ờ, thì…
Đưa tay gãi tóc. Hữu Bằng nghe khó nói. Bà 5 vui vẻ.
– Vậy mà con không hiểu ư ? chẳng qua ông chủ tốt bụng, rộng rãi với con thôi.
– Vậy chị nghỉ luôn 2 ngày nhé! – Mắt Nhật Hà long lanh sáng – Tối nay, em sẽ kể chuyện này cho chị nghe.
– Chuyện gì ? – Tịnh Nghi nháy mắt – Có phải em của chị đã có người yêu không hả ?
– Chị đừng nói vậy. – Má Nhật Hà ửng đỏ – Người ta còn con nít, biết gì…
– Thôi. Nhật Hà! Con lo dọn cơm cho chị con ăn rồi để nó đi. – Bà 5 bỗng chen vào – Đừng lợi dụng lòng tốt của ông chủ đây. Về thăm, thấy nhau, biết con khỏe mạnh là mẹ vui mừng rồi.
– Dạ.
Nhật Hà ngoan ngoãn. Tịnh Nghi đứng dậy:
– Để chị phụ em. Xem hôm nay em đãi chị món gì nà – Rồi quay sang Hữu Bằng cô vui vẻ – Anh ra võng ngồi chơi, hôm nay ăn cơm với nhà tôi nhé ?
– Được rồi.
Hữu Bằng gật đầu. Đợi Nhật Hà dìu bà Năm nằm trở xuống giường rồi bước ra ngoài. Sau anh có cảm tình với cậu em trai của Tịnh Nghi nhiều qúa. Hiền lành, ngoan ngoãn, rất có nề nếp.
– Chỉ có rau muống luộc và đậu hủ chiên thôi, chị Hai ơi.
Nâng ly nước lọc lên uống, bất chợt nghe có tiếng thì thầm sau bức vách. Hữu Bằng tò mò theo dõi theo câu chuyện của 2 chị em:
– Chị đã bảo em ăn uống tử tế hơn rồi, sao em hà tiện thế? – Giọng Tịnh Nghi không hài lòng.
– Chị đi làm vất vả, em làm sao tiêu hoang phí cho đành. À, chị Nghi à! Hôm nay có ông chủ của chị đến, để em chạy mua thêm món gì nhé.
– Thôi khỏi đi, em lấy cây chả lụa này cắt thêm ra, chị mua về cho mẹ đấy.
– Dạ… chị 2 nè! Học kỳ qua em lại được bầu là học sinh xuất sắc đó. Thầy chủ nhiệm bảo cứ đà này, năm sau em sẽ được nhà trường cho sang nước ngoàid u học đó.
– Ồ, hay quá!
– Nhưn gem đã từ chối thầy rồi.
– Sao thế ? – Tịnh Nghi chưng hửng.
– Đi du học, dù có học bổng vẫn tốn kém lắm. Hơn nữa, nếu em đi rồi ai lo cho mẹ ?
– Đừng lo. Tới chừng đó chị sẽ xin nghỉ việc. Còn kinh phí, em đừng lo. Hổm rày chị có dành dụm được chút it”, định mua cho em chiếc xe gắn máy. Nếu em đi du học thì thôi không mua nữa. Ráng lên em.
– Chị 2! Chị hy sinh cho em nhiều qúa. – Giọng Nhật Hà nghe nghèn nghẹn – Ơn nghĩa đó, em thật không biết lấy gì báo đáp!
– Khùng điên! – Tịnh Nghi bật cười giòn – Chị em mà em làm như người dưng vậy, cứ nói câu ơn nghĩa. Bộ muốn chị giận à ?
– Không có đâu. Mà… chị Hai ơi! Ông chủ của chị đẹp trai mà tốt qúa. Chị có động lòng o hả ?
– Động cái nỗi gì! – Tịnh Nghi giãy nảy lên – Coi chừng tao vả cho 1 cái không còn cái răng ăn cháo bây giờ. Ông ta có vợ rồi.
– Tội nghiệp chị 2! Nhưng không sao. Mai mốt đi nước ngoài du học, em sẽ để ý chọn cho chị 1 ông chồng ngoại kiều thật đẹp trai.
– Đây không ham của ngoại đâu. Mà thôi, đừng nói tầm bậy nữa. Chị đưa cho em 5 triệu nữa đây, lo cho má và mua thức ăn kha khá vào. Em học nhiều, cần phải bồi dưỡng, đừng hà tiện qúa không có lợi cho sức khỏe đâu.
– Dạ.
Nằm trên chiếc võng đong đưa, lặng nghe lời tâm sự thì thầm, tâm hồn Hữu Bằng bỗng như oà vỡ 1 cái gì thật lạ len lỏi vào trái tim anh, tựa như làn nắng ấm của mùa xuân đang nhẹ nhàng đánh thức những cảm giác yêu thương bấy lâu yên ngủ. Để anh nghe 1 nỗi bồi hồi rung động, nửa như là nỗi xót thương niềm thông cảm, nửa lại giống với sự thán phục, trăn trở. Tịnh Nghi qủa là 1 cô gái khác thường. cô không chỉ dịu dàng, tinh tế, bao dung, đầy nhân hậu, còn là 1 người con gái đầy bản lĩnh, nghị lực và rất lạc quan.
Gần gũi cô bao ngày, Hữu Bằng không bao giờ tin cô đã phải sống trong 1 hoàn cảnh khó khăn đầy bất hạnh thế này. Trong thái độ kiêu kỳ, bướng bỉnh đầy lòng tự trọng của cô, anh cứ ngỡ ít ra cô cũng xuất thân trong 1 gia đình khá giả, quen được cưng chiều, vòi vĩnh.
Ôi gì thế này ? – Chợt đập mạnh tay vào trán, Hữu Bằng giật mình hốt hoảng. MÌnh đang nghĩ tốt về Tịnh Nghi đó phải không ? Sao lại thế ? Lẽ nào Tịnh Nghi đã chinh phục được ác cảm của nh cùng giới nữ ? Ồ! Không đâu. Hữu Bằng cắn mạnh xuống môi mình giận dữ. Đừng nhẹ lòng, non dạ thế. Đàn bà không đơn gỉan, đáng yêu và tốt bụng thế đâu. Tất cả chỉ là thủ đoạn tinh vi, là những màn kịc được dựng lên che mắt đàn ông. Chẳng phải ngày xưa mẹ của anh cũng thế. Bà đã dịu dàng khả ái suốt 14 năm trời, còn Tịnh Nghi chỉ