
– Chỉ tại anh chị không bei^”t cách cho bé ăn thôi. Bé còn nhỏ, chưa biết phân biệt thuốc và sữa. Lần nào cho ăn anh chị cũng quan trọng hoá, đè ép bé làm bé sợ tưởng mình sắp bị uống thuốc, nên chống cự lại thôi. Chị nói có đúng không hả bé?
Nói chữ bé, đầu Tịnh Nghi gật mạnh 1 cái làm đứa bé thích qúa bật cười lên 1 tiếng. Minh Long mừng rỡ:
– Em ơi! Con nó cười kìa.
– Em thấy rồi… Ôi! Cô đây dỗ bé khéo quá.
– Chuyên nghiệp mà.
Tịnh Nghi không khiêm tốn, vừa nói vừa khều khều đôi chân em bé, làm nó lại cười rồi bắt đầu e a, dẩu cái môi thật đáng yêu. Dôiv ợ chồng kến trúc sư như mê mẩn, quên hết thời gian bên đứa bé.
– Để em giúp cho bé ăn cho.
Tịnh Nghi đột nhiên quay đầu lại. Người vợ lo sợ:
– Thôi bé đang vui, đừng làm bé khóc thét lên, khó dỗ lắm.
– Không khóc đâu. Tịnh Nghi vui vẻ lắc đầu – Chỉ xin chị pha giùm em 1 ly sữa mới loại sữa mà bé chưa từng uống bao giờ, cũng như tìm giúp giùm em cái ly và cái muỗng mới bé chưa nhìn thấy.
– Làm đi em. – Minh Long nóng lòng – Biết đâu… cô đây cho bé uống được.
– Dạ … – Cô vợ đứng dậy và chợt ngầng ngừ – Các loại sữa ngoại đã cho bé uống thử hết rồi, chỉ còn sữa “Cô gái Hà Lan” thôi. Sữa này rẻ, không biết có tốt không?
– Dĩ nhiên là tốt rồi. – Tịnh Nghi xen vào – Không những là “Cô gái Hà Lan”, mà là Vinamilk sữa của VN cũng tốt lắm. Chị cứ việc pha cho bé uống, đừng kén chọn.
– Vậy cô chờ tôi 1 chút nhé.
Cô vợ bước đi ngaỵ Minh Long thân mật nói với Tịnh Nghi:
– Trông cô trẻ thế này, mà cô kinh nghiệm nuôi trẻ qúa. Cô được mấy bé rồi?
– Chưa. – Tịnh Nghi lắc đầu – Tôi chưa có chồng, sao có con được?
– Sao? Cô chưa có chồng à ?
Minh Long lạ lẫm. Hữu Bằng nghe ruột gan mình quặn thắt. Tịnh Nghi bây giờ mới nhớ, chối nhanh:
– Không. Em bảo là mới có chồng… chưa có con ạ.
– Vậy kinh nghiệm này, cô lấy từ đâu mà phong phú thế?
Minh Long tò mò. Tịnh Nghi đáp gọn:
– Từ mẹ tôiv à các bà hàng xóm. Nói thật anh nhẹ Hồi nhỏ, tôi từng giữ em mướn cho người ta đó.
Ôi trời ơi! Hữu Bằng đưa tay ôm ngực nghe xấu hổ. Vinh dự gì nghề vú em mà đi khoe chứ? Không khéo chút cảm tình vừa gây được sẽ bay khỏi lòng kiến trúc sư Minh Long mất.
– Vậy sao? – Nhưng giọng Minh Long không có vẻ gì coi thường cả.
– Sữa tôi đã pha rồi đây, cô xem có được chưa.
Ngườiv ợ đã trở lên, tay cầm theo 1 ly sữa trông thật đẹp. Tịnh Nghi cầm lấy, vui vẻ trớt lưỡi cùng đứa bé:
– Em cưng… nhìn cái miệng chị nè… há ra… há ra… nào… ừ… uống 1 miếng nha… ngon lắm đó….
Đứa bé đã chịu há miệng ra… nhưng không chịu nuốt.
– Nó không khóc anh à. – Ngườiv ợ vui mừng.
Tịnh Nghi cầm 1 con *** bằng nhựa lên:
– Nào… bé nhìn xem con gì đây? Kiki đó… uống 1 miếng chi Ki khen nhé… Ùm… hoan hô bé…
Cứ thết… hết *** đến chim, đến thằn lằn, cắc ké, Tịnh Nghi dụ đứa bé uống cạn ly sữa trong sự vui mừng của đôi vọ+ chồng trẻ chưa có kinh nghiệm nuôi con. Không chỉ thế, đút bé uống sữa xong, Tịnh Nghi còn dỗ cho bé ngủ nữa, tuyệt không có tiếng khóc nào…
– Đến bữa ăn, anh chị cứ thoải mái vừa đùa vừa đút bé ăn. Đừng gây sức ép, tạo áp lực, bé sợ sẽ bỏ ăn luôn đó.
Trao lại ly sữa đã cạn cho người vợ, Tịnh Nghi vui vẻ. Minh Long gật đầu:
– Đúng là kinh nghiệm qúy gía, không trãi qua không biết được đâu. Anh chị sẽ bắt chước em. Nhưng… giá mà được em thường xuyên đến chơi thì… hay nhỉ ? Trong vấn đề nuôi bé, anh chị chắc còn cần sự hướng dẫn của em nhiều.
– Ồ! Không có đâu. – Tịnh Nghi cười bẽn lẽn – Nhưng nếu anh chị muốn t hì khi nào rảnh, em sẽ ghé chơi. Em bé dễ thương lắm. À! Còn nếu như có gặp rắc rối gì, cứ gọi điện cho em. Cái gì em biết, em sẽ lhông giấu nghề đâu.
– Vậy cho chị xin danh thiếp đi.
Người vợ chìa tay Tịnh Nghi lắc đầu:
– Em không có. Để em đọc cho chị ghi nhé. Số điện thoại của em là… Còn bây giờ, trễ qúa rồi, em xin phép phải về đây.
– Thôi chết! – Lật đồng hồ lên xem Minh Long chợt kêu to hốt hoảng – Mãi nói mà khuya lúc nào không biết. Hữu Bằng nãy giờ chắc nóng ruột lắm rồi; mau ra với anh ấy đi thôi…
Nghe Minh Long nói thế, Hữu Bằng vội vã chuồn êm. Ra ngồi ghế salon, cầm tờ báo lên, anh làm ra vẻ vô tình chẳng biết gì.
– Xin lỗi, vì để anh phải chờ lâu. – Bước đến gần Hữu Bằng Minh Long áy náy – Mong anh thông cảm, cháu bé quấy khóc…
– Ồ! Không sao. Không có gì đâu anh đừng bận tâm. – Đặt tờ báo xuống, Hữu Bằng sảng khoái – Tịnh Nghi mê em bé lắm, đến đâu gặp con nít là sán vào ngay.
– Cô ấy tuyệt vời lắm. – Minh Long không giấu sự thán phục lên ánh mắt – Sẽ là 1 người mẹ tốt cho con của anh sau này đấy. Và…
Ngưng 1 chút, anh gãi tóc ngập ngừng:
– Nếu như công trìn “Trường Thiên” của anh không có gì Thay đổi thì tôi sẽ nhận lời hợp tác.
– Anh nhận lời hợp tác ư?
Hữu Bằng lắp bắp. Anh không ngờ kiến trúc sư Minh Long lại nhận lời dễ dàng như thế. Một lần nữa, Tịnh Nghi đã thắng anh rồi.
– Phải. Nhận lời hợp tác với 1 điều kiện…
Tha6”y Hữu Bằng cứ sững người ra, Minh Long cất giọng ồm ồm, đe dọa.
– Vâng, Anh cứ nói, điều kiện gì, chúng tôi cũng bằng lòng.
Hữu Bằng trang trọng. Minh Long gật đầu:
– Cũng không khó lắm đâu. Chỉ cần cậu thỉng thoảng c