XtGem Forum catalog
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329032

Bình chọn: 10.00/10/903 lượt.


“Tiểu thiếu gia!”

“Tiểu thiếu gia!”

Thổ Nghiêu và Hỏa Diễm đồng thanh gọi cậu, cùng nhau tiến lên một bước.

Mặc Thiên Tân nhìn hai người bọn họ, thở hổn hển mấy hơi lớn, sau đó ổn định tinh thần của mình, nói, “Mẹ tôi đâu? Mẹ thế nào?”

“Xin lỗi tiểu thiếu gia, tạm thời còn chưa có tin tức của phu nhân!” Thổ Nghiêu trả lời.

Mặc Thiên Tân run rẩy ngậm chặt đôi môi, hắn chậm rãi ngồi dậy, cũng không có vội vã đi tìm Tử Thất Thất, mà là bình tĩnh nói:

“Hai chú, đáp ứng tôi một chuyện!”

“Chuyện gì?”

“Chuyện gì?”

Hai người đồng thanh hỏi.

CHƯƠNG 185: MẸ CON ƯỚC ĐINH, NGOÉO TAY, TREO CỔ

Đôi mắt Mặc Thiên Tân như ngọc trai đen cực kỳ chăm chú nhìn hai người bọn họ, hắn chậm rãi mở miệng, nói, “Tôi muốn hai chú đáp ứng tôi, không nói chuyện tôi té xỉu cho ba với mẹ biết!”

“…..”

“…..”

Hai người trầm mặc, chân mày chau lên.

“Hai chú mau đáp ứng tôi, tuyệt đối không đem chuyện tôi hôn mê nói cho bọn họ biết!” Mặc Thiên Tân lớn tiếng ra lệnh.

“…..”

“…..”

Hai người vẫn trầm mặc, không có trả lời.

“Nói đi! Trả lời tôi!” Mặc Thiên Tân lớn tiếng, nhưng thanh âm cũng rất bạc nhược.

Thổ Nghiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, bỗng nhiên nói, “Xin lỗi tiểu thiếu gia, tôi không thể đáp ứng cậu chuyện này, báo cho điện hạ biết mọi chuyện của cậu trong một ngày là chức trách của tôi!”

Hỏa Diễm cũng khẽ cúi đầu, đồng dạng cự tuyệt nói, “Xin lỗi tiểu thiếu gia, tôi cũng không thể đáp ứng cậu chuyện này, nói cho điện hạ biết sự thật là sự trung thành của tôi với điện hạ!”

Mặc Thiên Tân nhìn hai người bọn họ, khóe miệng không kềm nổi gợi lên tà ác.

Quả nhiên, không lấy đòn sát thủ ra thì không cách nào khiến bọn họ thỏa hiệp.

“Được, vậy hai người cứ nói đi, nói toàn bộ mọi chuyện cho ba tôi biết, sau đó hai người nhớ nói một chuyện cuối cùng, nói là….. Tôi bị hai người bức tử!”

Lời cậu vừa ra khỏi miệng, Thổ Nghiêu và Hỏa Diễm liền nghi hoặc nhíu mày, không rõ ý tứ của cậu.

Mặc Thiên Tân nhìn biểu tình nghi hoặc của bọn họ, lập tức giải thích nói, “Nếu hai người cứ nhất định phải đem chuyện tôi té xỉu nói cho ba với mẹ biết, vậy thì….. Tôi lập tức chết, tôi muốn đi tự sát, hai người hiểu chưa?”

“Tiểu thiếu gia!”

“Tiểu thiếu gia!”

Hai người đồng thanh gọi cậu, vẻ mặt kích động.

Không nghĩ tới cậu lại dùng thủ đoạn này uy hiếp bọn họ, nếu bọn họ đáp ứng, chính là phản bội điện hạ, nhưng nếu bọn họ không đáp ứng, cậu liền lấy cái chết ra bức bách.

Nên làm cái gì bây giờ?

Bọn họ phải trả lời như thế nào?

Mặc Thiên Tân nhìn khuôn mặt khó xử của hai người bọn họ, khóe miệng đắc ý.

Đối với người quan tâm mình, vũ khí có lợi nhất chính là lấy tính mạng mình uy hiếp bọn họ, cậu chính là nhìn đúng bọn họ quan tâm mình, cho nên biện pháp này….. Bách phát bách trúng!

“Hai chú yên tâm đi, tất cả trách nhiệm do tôi gánh chịu, hai chú chỉ cần đáp ứng tôi cái gì cũng không nói, coi như tối qua không có xảy ra chuyện gì, hai chú không thấy, không nghe thấy gì cả, cái gì cũng không biết….. Như vậy, chuyện này chính là một bí mật, trừ ba người chúng ta sẽ không có người thứ tư biết….. Có thể đáp ứng tôi chứ? Hai chú có thể làm được không? Hay là muốn thấy tôi chết?” Cậu lại một lần nữa uy hiếp, hai mắt hung hăng trừng mắt bọn họ, cuối cùng bổ sung một câu, “Tôi tuyệt không phải đang nói giỡn với hai người, không tin hai người thử xem!”

Thử?

Bọn họ nào dám thử!

Thổ Nghiêu và Hỏa Diễm nhìn khuôn mặt nho nhỏ kia, trong mắt lộ ra ánh nhìn lạnh như băng giống như của điện hạ, vừa lãnh khốc, vừa kiên định, còn tràn đầy kiêu ngạo.

Mặc Thiên Tân nhìn khuôn mặt rối rắm của bọn họ, chờ hơn hai phút, vẫn không có đợi được câu trả lời, cậu tức giận muốn hét lên uy hiếp lần nữa, nhưng mà đột nhiên…..

“Cạch!” một tiếng, cửa phòng được mở ra.

Thân thể cao lớn của Mặc Tử Hàn đứng ở cửa phòng, anh nhìn ba người bên trong phòng, không kềm nổi nhíu mày.

“Thế nào? Sao ở hết trong này?” Anh lạnh lùng hỏi, hai mắt đảo qua khuôn mặt mỗi người, cuối cùng dừng lại ở trên gương mặt tái nhợt của Mặc Thiên Tân, đột nhiên kích động, bước nhanh tới, lo lắng nói, “Con làm sao vậy? Sắc mặt sao không tốt như thế?”

Mặc Thiên Tân phản ứng cực nhanh, lập tức nhíu mày, giả bộ tội nghiệp, nói, “Ba, ba đi đâu? Ba mà không về sẽ không thấy con được nữa đâu!”

“Không thấy con nữa?” Mặc Tử Hàn khẩn trương hỏi, “Con làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái hả?”

“Ô…..” Mặc Thiên Tân gắng sức rặn ra nước mắt, nghẹn ngào nói, “Tối qua con đi ước hẹn với dì Mã mười sáu lần, ba nói con có thể không chết sao? Ba xem khuôn mặt con này, xanh xao vàng vọt, không có một chút dinh dưỡng nào, toàn bộ đều là dì Mã gây họa.”

“Dì Mã? Là ai a?” Mặc Tử Hàn nghi hoặc.

“Chính là “Mã Dũng” (bồn cầu) trong truyền thuyết a!”

Mặc Tử Hàn hãn! (︶﹏︶|||)~

Thì ra là bồn cầu, anh còn tưởng rằng dì Mã là người phụ nữ nào ở đâu tự dưng xuất hiện chứ?

“Ba…..” Mặc Thiên Tân ai oán gọi anh, nói, “Con hoài nghi là bọn họ bỏ thuốc vào đồ ăn của con!” Cậu đột nhiên chỉ ngón trỏ về phía Thổ Nghiêu và Hỏa Diễm, một câu hai ý nghĩa nói, “Bọn họ muốn hại chết con!”

Thổ Nghiêu