XtGem Forum catalog
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần cuối)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần cuối)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327104

Bình chọn: 9.5.00/10/710 lượt.

túi trên quần áo, trong túi hắn để ví da, cái chìa khóa, điện thoại di động, toàn bộ tìm khắp trong ra ngoài, nhưng là nếu không có thấy đồ đặc thù.

Không ở nơi này sao?

“Em ở đây làm gì?”

Đột nhiên vang lên thanh âm, hai mắt Tử Thất Thất kinh ngạc trợn to, sau đó từ từ chuyển động đầu của mình, nhìn về phía cửa phòng tắm. Lúc này cửa phòng đã bị mở ra, Mặc Tử Hàn phía dưới vây quanh khăn tắm trắng như tuyết, để trần nửa người trên, hai mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm cô.

Tử Thất Thất đột nhiên hốt hoảng, nhưng mà lại là hết sức duy trì bình tĩnh, nói: “Em đang giúp anh sửa sang lại y phục, anh xem anh ném khắp nơi đều là!”

Sửa sang lại y phục?

Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn y phục xốc xếch trên giường, còn có từ trong quần áo lấy ra gì đó. Đây mới thật là ở sửa sang lại sao? Thế nhưng xem ra, tương đối là giống như đang tìm đồ gì chứ?

“Là như thế này a!” Hắn đột nhiên mỉm cười mở miệng, giả bộ không có xảy ra bất kỳ chuyện gì, nói: “Anh thiếu chút nữa liền quên mất, hầu hạ chồng ăn, mặc, ở, đi, là trách nhiệm làm vợ!”

“Anh. . . . . . Anh nói nhăng gì đó?” Tử Thất Thất xấu hổ bề ngoài âm thầm nghi ngờ. Hắn không có phát hiện sao?

“Anh nào có nói bậy, chẳng lẽ em quên em đã đồng ý gả cho anh sao?” Mặc Tử Hàn đi đến bên cạnh cô, mặt cười tà khẽ khom lưng, đến gần mặt của cô.

“Em chỉ là đồng ý, nhưng còn không có gả cho anh !”

“Dù sao em nhất định đời này là người phụ nữ của anh, sớm gả muộn gả đều giống nhau, cho nên không bằng chúng ta trước chuẩn bị bài một cái tốt lắm, em trước thử một chút gọi anh là chồng xem một chút!”

‘’Em mới không cần!” Tử Thất Thất mặt đỏ tới mang tai cự tuyệt.

“Sớm muộn gì đều đổi tên gọi , không bằng bắt đầu từ bây giờ thích ứng đi!”

“Em không cần!”

“Không cần cứng nhắc như vậy, cũng một đống tuổi rồi !”

“Một đống tuổi? Người nào một đống tuổi rồi, em chỉ mới 29 tuổi lại 30 tháng mà thôi!”

“Dạ dạ dạ, em rất trẻ tuổi, thật đúng là tục ngữ nói không sai: nam nhân 41 đóa hoa, nữ nhân 30 là yêu tinh. Em bây giờ chính là thời kỳ xinh đẹp nhất của phụ nữ, cho nên. . . . . .” Mặc Tử Hàn sắc sắc nói, từ phía sau dùng đôi tay từ từ ôm lấy eo thon của cô, nhẹ nhàng ngậm vành tai của cô.

‘’Anh muốn làm gì? Buông em ra, đừng quên, em. . . . . .”

“Ta hiểu biết rõ, mấy ngày gần đây em đều không thuận tiện, yên tâm đi, anh cái gì cũng sẽ không làm!” Hắn nói xong, liền đem cô áp đảo dưới thân thể.

“Cái này gọi là cái gì cũng chưa làm?”

“Chỉ làm một chút xíu. . . . . .”

“Không cần ——” Tử Thất Thất kêu to giãy giụa, dùng sức khước từ hắn.

Mặc Tử Hàn đột nhiên dùng hết toàn lực của mình đem cô ôm chặt lấy, mà đầu của mình chôn ở đầu vai của cô, cũng không có đi nhìn mặt của cô. Vào giờ phút này, hắn làm cho người ta cảm giác đã không phải là cái đó của người đàn ông đang trêu cợt, mà là vô cùng nghiêm túc. Hắn đang bên tai của cô, hơi thở hổn hển hai cái, sau đó kiên định nói : “Tử Thất Thất. . . . . . Bất kể em làm cái gì anh đều tin tưởng em, nhưng là. . . . . . Ngàn vạn đừng làm chuyện nguy hiểm để cho anh lo lắng, anh cái gì cũng có thể không cần, nhưng chỉ cần em có thể sống thật khỏe!”

Tử Thất Thất nghe thanh âm của hắn, thái độ trong nháy mắt nặng nề.

Cô khẽ run đôi môi, muốn mở miệng. Nhưng mà lại là từ từ đem môi khép lại, sau đó trầm mặc mặc cho hắn như vậy nặng nề đè ép mình.

Vẫn không thể nói. . . . . . Còn không có thể nói. . . . . .

Coi như bị hắn hiểu lầm cũng tốt, bây giờ còn không có thể đem tâm sự của mình nói cho hắn biết, còn không có thể.

Cô nhăn đầu lông mày, trầm mặc khẽ di động hai tay của mình, sau đó từ từ leo lên đến trên lưng hắn, từng điểm từng điểm ôm chặt hắn.

Tin tưởng em thôi. . . . . .

Em tuyệt đối sẽ không hại anh. . . . . .

Mặc Tử Hàn!

※※※

Sáng sớm hôm sau

Mặc Tử Hàn suốt đêm cũng không có ngủ, hai cánh tay vẫn luôn ôm thật chặt cô, giống như vừa buông lỏng, tim của hắn sẽ không tự chủ dao động, sẽ không tự chủ hoài nghi cô. Mà Tử Thất Thất không biết khi nào từ từ tiến vào trong giấc ngủ, một đêm này, cô cũng không có nằm mơ, nhưng là khóe mắt nhàn nhạt nước mắt vẫn luôn không có khô khốc, cũng không có nhỏ xuống, chỉ là dừng lại ở khóe mắt, vẫn một mực. . . . . . Không chịu rời đi.

Ánh sáng mặt trời chiếu xạ bên trong gian phòng, trong phòng từ từ thay đổi sáng ngời, mặt của Tử Thất Thất dưới ánh mặt trời lộ vẻ vô cùng xinh đẹp, mà khóe mắt còn để lại nước mắt, cô lộ vẻ đẹp động lòng người.

Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm mặt của cô, khóe miệng im lặng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sau đó đem môi mình từ từ đến gần môi của cô, nhẹ nhàng rơi xuống một cái hôn, sau đó hai cánh tay rốt cuộc từ từ buông ra, từ trên thân thể ấm áp của cô từ từ thoát khỏi, xuống giường.

Hai chân đứng ở bên giường, đầu lại chuyển sang sau lưng, nhìn mặt đang ngủ của Tử Thất Thất. Sáng sớm hôm nay cô tựa hồ cũng không có gặp cơn ác mộng, nhưng nhìn bộ dáng của cô, trong mộng tựa hồ cũng không phải là chuyện vui sướng. Rốt cuộc trong lòng của cô đang suy nghĩ gì đây? Cô trở về nguyên nhân cũng không phải bởi vì hắn sao? Cô còn có âm mưu khác?

Không không không. . . . . .