Polly po-cket
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần cuối)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần cuối)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327213

Bình chọn: 10.00/10/721 lượt.

không?”

Chân mày Vũ Chi Húc đột nhiên hơi nhíu lên, sau đó lại chợt mở ra, than thở nói : “Ai. . . . . . Thật là không có biện pháp, anh đối với em mà nói cứ như vậy có quan trọng không? Em cứ như vậy cần anh phải trợ giúp sao?”

Tử Thất Thất chợt xoay người, cười nói: “Nếu như mà em nói không, anh sẽ như thế nào?”

“. . . . . .” Vũ Chi Húc đột nhiên trầm mặc, nhìn chằm chằm gương mặt cô mỉm cười nói: “Thôi, làm như anh không nói gì, anh đầu hàng!”

Tử Thất Thất đem lấy cặp mắt mình cười xinh đẹp như trăng non: “Xin lỗi, luôn là làm phiền anh!”

“Không cần dùng khuôn mặt tươi cười đối mặt với lời nói của anh, đàn ông độc thân hãm hại không nổi nha!” Vũ Chi Húc gương mặt cười xấu xa, không tự chủ oán trách.

‘’Ôi chao? Anh nói cái gì?” Tử Thất Thất nghi ngờ câu cuối cùng hắn nói kia.

“Không có gì, em không phải để ở trong lòng, tóm lại chúng ta trước tiên ở Mặc gia tìm một chút xem đi, anh nghĩ cái Chíp ta muốn lấy nhất định giấu ở nơi nào đó trong Mặc gia.” Vũ Chi Húc lập tức nói sang chuyện khác.

“Như vậy chúng ta chia nhau làm việc, em phụ trách lầu hai, anh phụ trách lầu một, sau đó sẽ cùng nhau tìm cơ hội đi lầu ba, nếu như trong biệt thự thật sự không có, như vậy sẽ phải đi tìm trong biệt thự chung quanh, tóm lại, ta nhất định phải tìm được vật kia!” Tử Thất Thất vô cùng nghiêm túc nói xong, chân mày không khỏi hơi nhíu lên.

“Tốt!” Vũ Chi Húc đáp ứng.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó liền bắt đầu hành động.

Vật quan trọng gì đó, sẽ phải đặt ở nơi bí mật nhất , mà Mặc gia nơi bí mật nhất, phải là địa lao, nhưng là địa lao Đệ Nhất Tầng, tầng thứ hai, tầng thứ ba, cô đều đi vào, cũng không có thấy vật kia, toàn bộ đều là xây dựng đẻ nhốt người, như vậy Mặc Tử Hàn sẽ đem vật này để ở nơi đâu đây? Nơi nào mới phải chỗ an toàn nhất đây?

Tử Thất Thất trong óc xoay rất nhiều vấn đề, trước hết đi tới thư phòng lầu hai.

Trong thư phòng, cô tra xét một cái giá sách cùng vách tường, cũng không có phát hiện có cơ quan cùng ám cách, cuối cùng cô lại ngồi ở bàn đọc sách bên trong, tra xét trong máy vi tính có hay không có tư liệu, nhưng là cuối cùng vẫn là không tìm được bất kỳ đầu mối. Quả nhiên, dựa vào loại này tìm kiếm mù quáng là căn bản tìm không thấy , đò quan trọng như vậy làm sao cô có thể tim ra đây?

“Rốt cuộc để ở nơi đâu rồi hả ?” Cô phiền muộn nói, ngẩng đầu lên, xem trần nhà phòng sách.

Người cảnh sát kia tìm mười hai năm cũng không tìm được đồ, cô sẽ dễ dàng tìm được như vậy sao? Nhưng cô nhất định phải tìm được vật kia mới được, nên làm cái gì mới phải? Nên làm cái gì cho phải đây?

. . . . . .

Phòng khách lầu một.

Vũ Chi Húc ngồi ở trong phòng của mình, mặc dù Tử Thất Thất nói để cho hắn tìm lầu một, nhưng hắn nhiều năm kinh nghiệm như vậy, tuyệt đối lại không tìm được , hơn nữa vật gì đó quan trọng như vậy, nên chỉ có Mặc Tử Hàn biết để ở nơi đâu rồi, hơn nữa sợ rằng. . . . . . Cũng không nhất định sẽ để ở trong căn biệt thự này.

Vậy nếu như không ở căn biệt này, còn có nơi nào là an toàn nhất đây?

“Thật sự là phiền toái. . . . . . Động não chuyện như vậy một chút cũng không thích hợp với mình!” Hắn lầm bầm lầu bầu nói xong, sau đó thở dài thật sâu.

Chỉ là, so với tìm kiếm mù quáng như vậy, còn không bằng tới trước một cắt cỏ tinh thần, vừa đúng hắn trước kia coi như là người của Chung Khuê, Mặc Tử Hàn nhất định sẽ hoài nghi hắn, sau đó sẽ lo lắng cho mình gì đó, cuối cùng khi hắn đi xác định đồ không có vứt, để cho hắn dẫn hắn đi tìm con Chíp.

Mặc dù cơ hội mong manh, nhưng lại phải chủ ý không tồi, hơn nữa coi như bị phát hiện rồi, có vẻ như. . . . . . Cũng sẽ không có nguy hiểm gì chứ?

“Ừ, cứ làm như thế! Thật không hỗ là ta, phương pháp xử lí thông minh như vậy chỉ có ta có thể nghĩ đến chứ? Ha ha ha!” Hắn vui vẻ cười, sau đó lập tức từ giườg đứng lên, bắt đầu hành động, dĩ nhiên không thể làm quá rõ ràng, như vậy sẽ bị phơi bày .

※※※

Tập đoàn King.

Phòng làm việc tầng cao nhất.

Mặc Tử Hàn ngồi ở bàn làm việc, có chút lòng không yên nhìn văn kiện trong tay, năm năm này hắn mỗi ngày đều ngâm mình ở phòng làm việc, không ngừng công việc, không ngừng công việc, vẫn là lần đầu tiên, hắn nghĩ phải nhanh lên một chút kết thúc công việc, sau đó tan việc về nhà.

“Linh Linh linh. . . . . . Linh Linh linh. . . . . .”

Di động đặt ở trên bàn làm việc đột nhiên vang lên, hắn vươn tay đưa điện thoại di động cầm lên, chuyển được đặt ở bên tai.

『Điện hạ! 』 trong điện thoại di động truyền đến âm thanh Hổ Phách.

“Chuyện gì?” Mặc Tử Hàn lạnh lùng hỏi.

『 Tôi cảm thấy được Vũ Chi Húc giống như có chút không đúng lắm! 』

“Có ý tứ gì?”

『 Hành vi của hắn rất kỳ quái, hình như là đang tìm thứ gì đó! 』

“Tìm? Hắn đang tìm cái gì?”

『Tôi cũng không rõ ràng, nhưng là bộ dáng của hắn rất cổ quái! 』

“Ta hiểu biết rõ rồi, ngươi tiếp tục theo dõi hắn, xem hắn rốt cuộc đang tìm cái gì!”

『 Dạ! 』

“Đúng rồi, phu nhân đâu?”

『 Phu nhân từ xế chiều vẫn ở trong thư phòng! 』

“Thư phòng?”

『 Dạ! 』

“Đang làm gì? Đọc sách sao?” Mặc Tử Hàn nghi ngờ khẽ cau mày.

『 Không, đang ngẩn ng