
đỡ chúng tôi một cách đúng đắn!- nó cúi mặt xuống- Hội trại này cần có sự giúp đỡ của các cậu…
Mấy tên đều nhìn nó nín lặng như không tin vào mắt mình.
– Tôi đoán là…tôi đã muộn mất rồi!- nó nói rồi quay mặt đi thật nhanh, thật ra là đôi mắt nó đã hơi ngân ngấn nước. Nó chạy vào lớp và đóng sập cửa lại.
– Cô….cô ấy khóc ư?- Mấy tên ngơ ngác rồi thấy mặt mình đỏ lên.
– Không ngờ là cô ấy lại khóc…
– Mà…cô ấy khóc dễ thương đấy chứ…
– Vậy bây giờ….bọn mình…- ngơ ngẩn nhìn nhau
Nhật Nam bước lại gần, từ nãy đến giờ cậu đã đứng ở cuối hành lang và chứng kiến tất cả.
– Woa!!! Nhật Nam….- mấy tên mắt sáng rỡ nhìn cậu trong trang phục bồi bàn áo cánh trắng, gilê đen, một chiếc nơ bướm, quần âu và đôi giầy đen sang trọng, mái tóc vuốt ngược lên trên một cách lịch lãm như một quý ông.
Nhật Nam khẽ chỉnh lại nơ trên cổ áo:
– Tớ đã để một ít đồ phục vụ ở phòng bên cạnh! Hãy thay đồ và làm việc đi thôi!!!
– Nhanh!!! Nhanh lên!!!- mấy tên hò hét nhau rồi bắt đầu chạy.
Nhật Nam đẩy cửa lớp bước vào, Thanh Linh đang tất cả chạy khắp các bàn . Sự xuất hiện của cậu làm tất cả mọi người đều phải chú ý, giống như một ánh sáng lạ đầy hấp dẫn thu hút mọi ánh nhìn. Cậu cầm một ấm pha cà phê và đi một lượt các bàn:
– Cô có muốn một ly cà phê không quý cô?
Cô gái ngay lập tức bị vẻ lịch lãm và ánh mắt hút hồn của Nhật Nam làm cho đỏ bừng cả mặt:
– Vâng…vâng….- cô khẽ đáp.
– Quý ông cũng muốn chứ?- cậu mỉm cười với cậu bạn trai ngồi bên cô gái, cũng đang sửng sốt trước Nhật Nam.
– Vâng…vâng…cảm ơn!
Không khí trong quán đã thay đổi hẳn, những vị khách bên ngoài bắt đầu chú ý và bước vào quán, chủ yếu là các bạn gái. Mấy tên con trai lớp 11b đã thay đồ xong từ lúc nào và đứng há hốc ở trước cửa:
– Woa!!!!! Tuyệt quá! Tớ cũng sẽ làm được như vậy!
– Có vẻ rất vui!
– Nhiều bạn nữ quá!!!
Cả bọn đều sung sức chạy vào:
– Quý cô có cần gì thêm không?
– Món nem rán này là dành riêng cho quý cô đấy!
– Hãy uống chút trà cúc! Nó sẽ làm làn da quý cô trở nên rạng rỡ….
Thanh Linh đứng dựa vào cửa lớp, một cái gì ấm áp đang lan tỏa trong mạch máu của nó. Tốt quá rồi! nó thở phào nhẹ nhõm. Nhật Nam đừng từ xa nhìn nó mỉm cười trong một cái nháy mắt đầy mê hoặc, nó cũng mỉm cười.
***************************
Buổi tối là thời gian cho các tiết mục văn nghệ và giao lưu giữa các lớp, Thanh Linh cảm thấy người mệt mỏi. Tìm một khóc khuất trên hành lang, nó ngồi phệt xuống thở hắt ra! Khung cảnh dưới sân trường mới đẹp và lung linh làm sao! Đây khẳng định là một hội trại tuyệt nhất…..
– Ủa? Sao cậu lại ở đây vậy?
Một tiếng nói cất lên làm nó giật mình, quay ra, Nhật Nam đang bước lại thật chậm về phía nó. Nhìn cậu cũng có vẻ mệt mỏi, thở phù trong miệng, cậu kéo mạnh chiếc nơ cho lỏng bớt.
– À…. Tôi chỉ muốn ngồi nghỉ một chút thôi- nó nói rồi dựa lưng vào tường- Mà sao cậu lại ở đây?
– Tôi cũng muốn nghỉ…- Nhật Nam cười, ngồi xuống bên cạnh nó.
– Nhật Nam…hôm nay thực sự cảm ơn cậu…
Nhật Nam nhìn nó đang nói xa xăm
– Tôi là hội trưởng và đáng lẽ phải nghĩ đến nhiều việc hơn… nhưng đúng là tôi đã bị chi phối quá nhiều,
tôi đã không công bằng với họ…
– Không….tôi thấy hôm nay cậu đã làm rất tốt- Nhật Nam vỗ nhẹ lên đầu nó.
– Tôi lại chịu ơn cậu nữa rồi…
– Vậy thì tôi muốn được trả ơn- Nhật Nam cười, nâng cằm và nhìn thật gần vào mặt nó.
– CẬU ĐANG LÀM GÌ THẾ HẢ?- nó quát, mặt đỏ bừng- ĐỪNG CÓ MÀ ĐI QUÁ ĐÀ NHƯ THẾ!!!
– Cậu không thấy tôi đang là một quý ông phong nhã à? Tôi là một người rất ấn tượng đấy!
– Thôi đủ rồi!!! Cậu lúc nào cũng giỡn được!- nó bối rối đẩy Nhật Nam ra và chạy đi.
Nhật Nam nhìn theo cái dáng bé nhỏ của Linh khuất sau những bậc thang, cậu mỉm cười. – Hội trưởng…. xin hãy nhận lấy bó hoa này!
– Hội trưởng, xin hãy nhận lời đi chơi vs tớ!
– Thanh Linh, xin hãy nhận lấy sôcôla dạt dào tình yêu này….
– Hôm nay nhìn Linh thật đáng yêu và hiền dịu…
Linh nhìn vào mấy tên ngốc với ánh mắt hình trái tim đang nhìn mình mà có cảm giác như máu trong người mình đang đông cứng lại. Không hiểu vì sao mà từ hôm hội trại đến bây giờ, mấy tên ngốc lớp 11b này lại trở thành fan của nó, suốt ngày cứ đi theo nó và làm những chuyện điên rồ.
– Mấy cậu đang làm gì vậy?- nó giật lùi từng bước
– Bọn tớ rất ngưỡng mộ Thanh Linh!!- cả bọn đồng thanh
– Thanh Linh có gương mặt của thiên thần trắng khi mỉm cười, khuôn mặt dịu dàng đáng yêu….
– …gương mặt của thiên thần đen khi tức giận đầy sức mạnh và sức hút ghê người….
Quỷ thần ơi!! Mấy tên bị lệch dây thần kinh rồi hả trời??? Thanh Linh có cảm giác cả hàm răng mình đang rơi tụt xuống tận mặt đất vì kinh ngạc quá đỗi.
– Mấy cậu có thôi cái trò nhảm nhí này đi không?- nó tức giận, gằn từng tiếng, cả khuôn mặt tràn đầy sát khí
– Ôi! Linh thật mạnh mẽ…..
– VỀ LỚP NGAY CHO TÔI!!!!- nó quát lên
– Lời của Linh chính là mệnh lệnh….
Nó bước đi, không ngừng lầm rầm than thân trách phận trong lòng.
**************************************888
Giờ ra chơi….
Nó đang đi tuần như thường lệ, nhưng dường như hôm nay có vẻ yên bình hơn. Nơi này đang thay đổi dần dần….
Trờ