Old school Easter eggs.
Cậu chủ hồ đồ

Cậu chủ hồ đồ

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325154

Bình chọn: 7.00/10/515 lượt.

nhé! Mỗi người đều ăn chơi ở bên ngoài một đêm, kiểu ông ăn chả bà ăn nem, thật hay! Ha ha ha ha!

Vợ cậu thân thiết với tôi lắm nhé, ngay cả việc tôi ăn gì cũng biết, còn hơn cậu có khổ tâm ám chỉ, quyến rũ trắng trợn mờ ám ra sao cũng vô dụng, bọn tôi gọi cái này là đi guốc trong bụng nhau, nhưng cô ấy chẳng nhắc tới cậu dù chỉ một câu, cậu nói xem, cậu trong mắt cô ấy còn chẳng có được địa vị như tôi! Ghen không? Tức không? Khó chịu không?

Nheo mắt, cậu chủ căm tức nhìn chú chó yêu quý của mình đang hả hê, nhấc bút gạch hai vạch lên tờ giấy nhắn của cô hầu, cho thêm mấy chứ vào rồi ném bút đi, không kịp tắm, càng chẳng kịp thay cái áo vest nhăn nhúm, mở cửa chạy vào gara.

Tờ giấy nhắn của cô hầu nhẹ nhàng rơi từ trên bàn xuống, chỉ thấy món cơm trộn với thịt trong nồi đá bị cậu chủ kiên quyết vung bút lên gạch hết, phía sau ghi vội một chữ, khiến Hắc Thủ Đảng suýt chút nữa rơi nước mắt…

“Chay”

Hôm nay nó muốn ăn… chay

TT____TT Cậu chủ, thế này có coi là ngược đãi vật nuôi kiêm lấy oán trả ơn không?

CHƯƠNG 35: CẬU CHỦ, CẬU ĐỪNG GỌI ĐIỆN THOẠI TỚI NỮA

Thư Thành Nhạc bấm nút bật cần gạt nước, gạt đi những giọt nước mưa nhỏ rơi trên của kính ô tô. Xe đã đi vào đường cao tốc, cô gái ngồi trên ghế lái phụ còn đang dựa vào cửa ngủ ngon lành.

Đêm qua làm kẻ trộm à? Đã nói với cô ta hôm nay phải đi công tác rồi còn không chịu nghỉ ngơi cho cẩn thận, vác cặp mắt sưng đỏ lên tới gặp anh, khiến người là phó tổng như anh biến thành lái xe cho cô ta, còn cô ta tiện thể đánh một giấc ngon lành trên xe, rốt cuộc là ai làm trợ lý cho ai hả?

Anh cười khẽ lắc đầu bất đắc dĩ, xe chạy nhanh về phía chi nhánh của khách sạn Hoàng Tước.

Dừng hẳn xe lại, anh đưa tay đẩy cô gái vẫn còn ngủ mơ màng, “Này! Ngủ đủ chưa? Tới rồi”.

“Ưm… tới rồi à…”. Cô dụi mắt, lắc đầu.

“Gì mà tới rồi, cô đã ngủ hơn hai tiếng rồi. Xuống xe đi”.

“Vâng vâng”. Cô cầm túi Doraemon, ôm cổ xuống xe, đi vào đại sảnh khách sạn.

Thư Thành Nhạc đỗ xe xong cũng vào theo, mấy nhân viên tiếp tân vừa thấy phó tổng tới thị sát, vội vàng đưa anh tới trước bàn tiếp tân làm thủ tục check-in.

“Chào anh, phó tổng Thư”. Cô gái ở bàn tiếp tân tươi cười nói. “Giám đốc đã dặn sắp xếp một căn phòng cho anh trước rồi. Là phòng ở trên tầng cao nhất có thể ngắm được cảnh đêm, anh thấy được không ạ?”.

“Một phòng?”.

“Vâng. Trước giờ đều là anh tới thị sát một mình, ở lại một đêm, lần này chúng tôi cũng dựa theo đó để sắp xếp…có gì không được ạ?”.

“…Còn phòng nào nữa không?”.

“A…Phó tổng Thư, anh cũng biết đấy, giờ đang vào mùa du lịch, nếu không biết anh tới mà sắp xếp trước, phòng cho anh cũng khó mà có nữa”.

“Được rồi. Tôi biết rồi”. Sớm biết câu hỏi này là thừa, giờ là thời điểm khách sạn bận rộn nhất. Anh quay đầu quét mắt qua Diêu Tiền Thụ còn ôm cổ gật gà gật gù đằng sau, anh đã tính toán sai chỗ nào mà đem theo một cô gái chẳng có tác dụng gì tới gây phiền phức chứ.

“Cô cứ ôm cổ làm gì?”

“Tôi…cổ của tôi…cứ…chắc vì ngoẹo cổ ngủ trên xe lâu nên giờ không quay lại được, phó tổng Thư…”

Lắc lắc chìa khóa trong tay, anh cau mày, “Một phòng, có chuyện gì à?”.

“Hả? Cái gì? Một phòng?”.

Anh gật đầu.

“Hai người chúng ta?”.

Anh lại gật đầu

“Hai người chúng ta ở chung một phòng?”. Sao được chứ! Giờ cô đã là gái có chồng rồi, sao tự nhiên ở chung phòng với người đàn ông khác được chứ!

“Có vấn đề gì cô có thể lắc đầu”. Anh khoanh tay đợi cô nói.

“Nhưng mà…phó tổng Thư…”. Chuyện này không phù hợp với luật hôn nhân!

“Không lắc đầu được hả? Được, thế thì tôi coi như cô đồng ý rồi. Một phòng, không thành vấn đề, check-in đi”.

~~~>__<~~~ Phó tổng Thư, anh biết rõ cổ tôi tê dại mà còn nói vậy!

Thang máy kêu “ding” một tiếng rồi mở ra ở tầng cao nhất, Thư Thành Nhạc sải chân bước ra khỏi thang máy, theo sau đó là cô trợ lý cứ quang quác.

“Phó tổng Thư, chúng ta phải ở cùng với nhau thật à?”.

“Lợi dụng lúc làm việc đi thuê phòng, chuyện này quá xấu xa rồi!”.

“Không thì tôi có thể thuê khách sạn bên cạnh!”.

“Cô muốn cống tiền cho người khác hả? Để công ty trả thêm phí cho cô à? Cậu chủ nhà cô sẽ hài lòng chắc?”. Thư Thành Nhạc nói một câu mà dẹp hết mấy câu lảm nhảm của cô, nhưng cô không cam lòng, ôm lấy cái cổ tê dại, vẫn còn nuôi ý định

CHƯƠNG 35: CẬU CHỦ, CẬU ĐỪNG GỌI ĐIỆN THOẠI TỚI NỮA (2)

tiếp tục tranh đấu.

Thư Thành Nhạc không định nghe cô lảm nhảm nữa, đẩy kính lên nói phủ đầu luôn, “Trừ khi cô có lý do đặc biệt để không ở chung phòng với tôi, ví dụ như: có chồng, chắc cô đã kết hôn rồi”.

Phó tổng Thư, anh đoán cũng chuẩn quá rồi đó! Nhưng cô sẽ không thừa nhận đâu!

“Chuyện…chuyện này sao có thể chứ! Sao tôi lại là gái có chồng mất giá được hả! Tôi không có chồng con gì hết!”.

“A, thế thì tốt. Hoan nghênh ở cùng phòng với tôi, vào đi”.

Cửa phòng vừa mở ra, cái con vịt tới chết vẫn cứng miệng bị đẩy vào một căn phòng sang trọng.

Cửa phòng đóng lại, con vịt chết bắt đầu hoàn lại hồn, khoanh tay đứng trong phòng khách huýt sáo nhìn trần nhà giả vờ bình tĩnh, chỉ là không sao ngăn được mắt cứ liếc liếc về phía chiếc giường king size sang trọng ở p