Cậu chủ hồ đồ

Cậu chủ hồ đồ

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325131

Bình chọn: 8.00/10/513 lượt.

ô, cô chỉ biết, giờ cô ghét phải thấy mấy từ này, ghét cảm giác trái tim bị chúng siết chặt đến khó thở.

Cô biết mình không có gan trốn tránh, cũng biết cuối cùng cũng chẳng tránh nổi, nhưng niềm vui có thể may mắn trốn được một ngày cứ quẩn quanh trong đầu cô.

Tim hẫng một nhịp, nặng nề ấn ngón tay lên nút tắt, hình tắt máy nhá lên trước mắt, cô nhét di động vào trong túi, nằm xuống, cô phải ngủ bù, chẳng muốn nghĩ gì nữa.

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”.

Ném di động lên ghế lái phụ, chàng trai bực tức đấm lên tay lái một cái cho hả giận, cắn cắn móng tay, đột nhiên tiếng chuông di động vang lên, cậu mừng rỡ vớ lấy điện thoại, vui vẻ nhìn lên màn hình hiển thị, chỉ thấy một sổ máy xa lạ, không phải người cậu đang đợi…chuyện này khiến cái cau mày của cậu càng lúc càng sâu…

Vốn định ngắt máy luôn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại lo cô không có gọi bằng di động của mình, mượn máy của người khác.

Bấm nút nhận cuộc gọi.

“Cẩm Ngọc, anh đang ở đâu?”.

“…”.Giọng Vương Oanh khiến cậu càng sốt ruột, kéo lỏng cà vạt ra.

“Mấy chú trong ban giám đốc khách sạn tối qua cứ khen anh đẹp trai bình tĩnh phong độ mãi, còn hồi lúc nào rảnh thì cùng ăn cơm với nhau. Anh coi chúng ta…”.

“Tôi không rảnh”. Câu từ chối lạnh lùng bật ra khỏi miệng.

“Giờ anh đang bận à? Thế hẹn lần sau cũng không sao, nhưng hôm qua chú em cứ hỏi em chuyện của chúng ta, tuy thời gian chúng ta ở bên nhau mới chỉ một tháng ngắn ngủi, nhưng mà chú ấy vẫn hỏi em, sao chúng ta lại chia tay…”.

“Tôi.Không.Rảnh”. Nghe không hiểu à? Cậu không rảnh không chỉ đơn thuần là đi ăn, mà còn bao gồm cả chuyện hẹn hò, xã giao, nói chuyện nữa!

“Cẩm Ngọc… rốt cuộc anh bất mãn với em điểm nào chứ? Hồi đó ở Anh, anh nói anh ghét những kẻ thấp kém thiếu hiếu biết, anh muốn hẹn hò với những cô gái trong xã hội thượng lưu, không có yêu cầu gì khác chỉ cần em là người ở xã hội thượng lưu thì có thể thử xem sao, không phải chúng ta rất xứng đôi sao? Nhưng mà… lúc nào anh cũng không quan tâm đến em! Cô ả kết hôn với anh rốt cuộc thượng lưu quý tộc tới cỡ nào chứ? Em không tin gia thế nhà em không bằng cô ta…Cẩm Ngọc…sao anh không nói gì thế? Rốt cuộc là anh đang bận gì?”

“Tìm vợ”.

“A? Cái gì?”.

“Tôi đang bận tìm vợ. Tôi.Không.Rảnh!”. Cậu gằn giọng nhắc lại lần thứ ba cho cô ta nghe.

Bây giờ, bất kể là chuyện gì chỉ cần không liên quan tới tung tích của vợ mình, cậu đều chẳng có hứng chú, hoàn toàn không rảnh, hoàn toàn không muốn biết!

Nói xong, cậu ngắt di động ngay lập tức.

Trong lòng không yên, cậu lại mở di động bấm gọi dãy số “bà xã” lần nữa…

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.

Di động của cô không phải mở cả ngày cho cậu sao? Cô không phải chờ cậu gọi tới từng giây từng phút, gọi lúc nào tới lúc đó sao? Không phải cô dù khó chịu cáu nhặng lên, nhưng chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, cô sẽ xoay vòng xung quanh cậu không mệt mỏi như con ong mật sao?

Nhưng giờ cô ấy đang ở đâu?

Lo lắng ùa vào ngực cậu từng chút, từng chút một, cậu cầm di động tìm số điện thoại của trợ lý đặc biệt, “A lô, giờ kiểm ưa ngay lập tức cho tôi tất cả lịch trình của Thư Thành Nhạc! Nhanh!”.

“Lịch trình của phó tổng Thư đều do trợ lý của anh ấy giữ, nhưng cô trợ lý đó mấy hôm nay đang xin nghỉ việc. Có lẽ đang du lịch nước ngoài…”.

“Tôi không quan tâm cô ta chui vào xó nào trên quả đất này, không quan tâm anh dùng thủ đoạn gì, tôi chỉ cần anh lôi cô ta ra, hỏi lịch trình của cái tên họ Thư kia! Nhanh lên!”.

“Á…vâng vâng! Vâng!”. Tổng giám đốc đúng là không muốn rồi xa phó tổng Thư một phút nào hết, khao khát được thấy anh ấy mãnh liệt đến thế à? Hồi đại hội thể thao lần trước còn công khai làm rõ là giữa hai người họ không có gian tình gì nữa chứ…

Ai mà tin được!?

CHƯƠNG 36: CẬU CHỦ, EM SẼ HỌC ĐƯỢC CÁCH LY HÔN VỚI CẬU

Họp xong, Thư Thành Nhạc xoa xoa cái gáy mỏi nhừ, mở cửa phòng mình ra, tới chỗ tủ lạnh lấy chai nước khoáng ra uống mấy ngụm, đi vào phòng ngủ, nhưng phát hiện trên giường không một bóng người.

Anh nhíu mày.

Không phải bảo cô ta ngủ rồi à? Mắt đỏ như thế, còn có sức chạy lung tung?

Anh ra khỏi phòng, lấy di động trong túi áo khoác tính gọi điện cho cô, ánh mắt quét qua một cái gối ôm rơi trước cửa toilet.

Anh hơi nhướn mày, chợt nghĩ tới gì đó.

Cô ấy… chắc không coi lời nói đùa của anh là thật, nhảy vào bồn tắm ngủ đấy chứ?

Anh vào toilet, thấy một bóng người tội nghiệp cuộn mình nằm trong bồn tắm vừa lạnh vừa cứng, chỉ lấy mấy cái gối ôm chèn lung tung.

Anh đứng cạnh bồn tắm, nhìn cô đang ngủ say sưa mà dở khóc dở cười.

Không có ai trong phòng, cô ấy ngủ trên giường thì có sao? Cô gái này đúng là không biết nói đùa là gì, hài hước ra sao, lúc nào cũng lấy câu đùa giỡn của người khác là thật, rồi răm rắp nghe theo có tí phản kháng nào, cứ như bị ra lệnh, làm theo không có suy nghĩ còn làm đến mức cẩn thận như thế, đương nhiên như thế.

Rốt cuộc cô ấy có hiểu cái gì là chịu thiệt? Cái gì là bị lợi dụng không?

“Khờ quá”.

Người thích ngh


Disneyland 1972 Love the old s