
vào đây!”. Cô vui vẻ kêu to, ngẫm nghĩ lại thấy câu này nghe hơi là lạ, “Cậu chủ, sao động cơ không khởi động được nhỉ? Chết máy rồi sao?”.
“… Xoay chìa khóa”.
“Vâng vâng vâng! Còn phải xoay chìa khóa xuống, phải phải phải rồi, thầy giáo dạy em như thế này này”.
“…”. Cậu chủ im lặng cài dây an toàn ít khi dùng đến của ghế sau.
“Cậu chủ, cậu ngồi vững nhé! Em lái đi đây!”.
“…”.
“Cậu chủ, sao lại không đi được nhỉ, em đã nhấn chân ga rồi mà!”.
“… Cần số”.
“Vâng vâng vâng! Cần số cần số, em quên đã khóa cần số lại rồi, ha ha ha ha! Cậu chủ, lần này là đi thật đó, cậu ngồi vững, em đưa cậu tới khách sạn Hoàng Tước!”.
“Rầm rầm”.
Chiếc ô tô cao cấp chạy vọt ra khỏi khoảng sân rộng của biệt thự, tiện thể nghiến nát khóm hoa hồng đẫm sương tổng quản bảo mẫu vừa sửa sang kĩ càng.
Trên con đường đông đúc, xe cộ qua lại như thoi đưa, giao thông nghiêm chỉnh trật tự.
Thư Thành Nhạc cười mỉa, một tay cầm tay lái, một tay cầm di động.
“Cậu ta muốn đến kiểm tra à? A, đúng là cậu thái tử thích gì làm nấy nhỉ”.
“Ừ. Cậu ta muốn xem thì để cậu ta xem hết đi. Loại cậu ấm không biết tính toán lại thích chỉ đạo tôi thấy nhiều rồi, có gì mà sợ chứ”.
“Cậu ta nói vớ vẩn gì, có chỉ thị gì, các anh cứ xuôi theo là được rồi. Ngoài miệng thì để sĩ diện thế, cũng không có nghĩa là làm theo lời của cậu ta”.
“Ừ. Tôi đang trên đường tới khách sạn, sắp tới rồi. Cứ thế đi, có chuyện gì tôi đến rồi nói”.
Anh ngắt máy, liếc nhìn gương chiếu hậu, tính giảm tốc độ chuyển sang làn xe bên phải vào cửa chính của khách sạn Hoàng Tước.
Đột nhiên, một chiếc xe giật cục lao tới từ phía sau như say rượu, anh vội vàng đánh xe sang trái, thế mà cái xe kia cũng lượn theo sang trái, anh quay sang phải, cái xe kia cũng lượn phải, anh bật xi nhan, giậm phanh giảm tốc độ.
“Rầm”.
Đuôi xe của anh bị hôn mãnh liệt.
“Chết tiệt!”.
Anh ảo não đập vào tay lái, mở cửa xuống xe, cau mày đi qua chỗ cái xe gây chuyện kia, gõ mạnh ngón tay lên cửa kính xe.
“Xin hỏi anh uống phải rượu giả à?”. Cứ cho là say rượu cũng không thể quá đáng như thế chứ, đuổi theo đụng người ta!?
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt nghẹn ngào oan ức quen thuộc, “Anh… anh Thư. Khéo quá đi mất. Đuôi xe của anh như có gắn nam châm ấy, tôi khó lòng chống cự được lực hấp dẫn của nó, cho nên chẳng hiểu sao mà… ừm… tông vào đuôi xe anh”.
“…”.
CHƯƠNG 13: CẬU CHỦ, PHÁT HIỆN RA GIAN TÌNH CỦA PHÓ TỔNG THƯ THÌ XỬ LÝ RA SAO?
Chiếc xe ô tô cao cấp dài đen bóng, có ba cửa. Phần trước xe theo phong cách gợi cảm, thêm lá cờ nhỏ được cắm ở phần sau xe, độ dài phải gấp đôi xe ô tô bình thường.
“Cô vừa mới lấy bằng lái xe hả?”. Thư Thành Nhạc có vẻ cười cợt, ánh mắt sau cặp kính thản nhiên bình tĩnh.
“Thì cũng chưa lâu quá…”.
“Lại học vì cậu chủ nhà cô hả?”.
“…Ừm”.
“Thế con chó kia thích nằm ườn trong xe tắm rửa thay quần áo, còn thích cả đánh golf?”.
“Hả?”.
“Không biết lái xe còn dám lái cái xe lớn như thế! Nó ăn thức ăn cho chó không hiểu phép tắc, chẳng nhẽ cô cũng không hiểu à?”. Anh cố gắng giữ nụ cười.
Nhưng cô hoàn toàn không nghe được ẩn ý trong lời nói của anh, “Cậu chủ nhà tôi không ăn thức ăn cho chó đâu”.
Ai thèm quan tâm cậu chủ nhà cô ta ăn gì!?
“Cho dù nó chỉ ăn bít tết cô cũng xuống xe cho tôi. Bồi thường cho tôi!”. Hỏng gì đền nấy, cho dù là đối tượng xem mắt hồi trước, anh cũng không phong độ tới mức coi tiền như rác, “Không ngờ cô lại là loại con gái to gan như thế? Nghĩ lái xe là tình yêu à? Chơi trò mạo hiểm tìm cảm giác mạnh phải không?”.
“Ừm… anh Thư này, tôi…”.
Hai chữ vô tội còn chưa ra khỏi miệng, cửa kính sau đã trượt xuống một khoảng rất hẹp.
“Tôi bảo cô ta chơi trò tốc độ tìm cảm giác mạnh đó, cậu chủ tôi rất hứng thú với trò đó”.
Thư Thành Nhạc bị bật lại tới cứng họng, nghi ngờ nhìn về phía cánh cửa phát ra giọng nói lạnh lùng, người kia như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi ngồi ở ghế sau, chỉ ra lệnh, ngạo mạn tới mức không chịu lộ mặt.
“Đừng có nói linh tinh, đi”.
“Vâng. Cậu chủ”. Diêu Tiền Thụ gật đầu liên tục, liếc nhìn Thư Thành Nhạc hình như không định tha cho cô, cầm mảnh giấy nhớ trên xe, viết một dãy số, nhét vào tay Thư Thành Nhạc, “Anh Thư, cậu chủ ra lệnh cho tôi gấp quá, tôi phải đi trước rồi. Đây là số điện thoại của tôi, chuyện bồi thường chúng ta thương lượng sau nhé!”.
“Cô!”.
“Ngoan nào! Tôi đi trước!”.
Cô đẩy cần số, đánh tay lái sang trái đưa xe lên đường, vẫn đi theo kiểu người uống phải rượu giả đó.
Gỡ kính xuống xoa lên ấn đường đang giật giật đau nhức, Thư Thành Nhạc nhìn đuôi chiếc xe yêu quý của nhà mình bị đâm vỡ, siết chặt mảnh giấy nhớ trong tay. Mong muốn được chửi thề dâng lên trong lòng, anh đang dùng thái độ đúng mực còn sót lại trong mình cố gắng kiềm chế.
Di động trong túi quần đột nhiên đổ chuông, anh bắt máy, “A lô. Xin lỗi. Tôi đến muộn một lát. Xe có chút vấn đề”.
“Chờ đã. Có thể phiền anh giúp tôi tìm hiểu – rốt cuộc có con chó khốn nạn nào biết nói tiếng người không!?”.
Thái độ đúng mực là gì? Vâng! Là mây bay ngang trời thôi. Chửi thề mới là nghĩa vụ của công dân khi đụng phải lũ k