
ng, nhưng không thể giống như trước chạy tới nghênh đón, cầm tay chàng nói gì đó, nàng luẩn quẩn cả nửa buổi, cúi cùng vẫn lắc đầu xoay người bước đi.
Nàng còn phải chuẩn bị tâm lý…
Chồng của tiểu yêu tinh đến Tân Tà Trang, khiến không khí sôi sục lên hệt như một giọt nước mưa rơi vào trong chảo dầu nóng, hầu như tất cả mọi người đều kéo ra đứng chật cả sảnh lớn bên ngoài, thậm chí bên khe cửa lớn, khe cửa sổ cũng có người đứng chen chúc nhìn vào bên trong.
Đại sư huynh thấy dù Lục Thiên Kiều dùng miếng vải đen che hai mắt lại nhưng phong độ hiên ngang vẫn không hề giảm bớt, thì vừa hâm mộ vừa ghen tị: “Vợ tương lai của ta tuyệt đối sẽ không chọn dạng tiểu bạch thỏ!”
Nhị sư huynh cười tà mị, nịnh nọt: “Thường thôi, thường thôi, còn kém ta vài bậc.”
Tân Mi ôm đầu gối ngồi dưới cửa sổ, không muốn nói chuyện, khổ sở suy nghĩ làm cách nào để chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Trong chính sảnh, Lục Thiên Kiều bỗng nhiên nói: “Ông chủ Tân, hôm nay vãn sinh mang lễ vật tới để làm lễ dạm hỏi, mong rằng ngài sẽ vui lòng nhận.”
Bên ngoài cửa, đám yêu quái gọi lớn một tiếng rồi lần lượt bưng vào thùng, rương, hộp đựng bánh bột ngô, ngân lượng, tranh câu đối cổ, lụa là gấm vóc — những lễ vật cực kỳ tiêu chuẩn của một lễ hỏi lớn.
Tân Hùng chợt nín bặt, thôi không khóc nữa mà mỉm cười, lắp bắp: “Con, con rể khách khí như vậy làm gì … Chúng ta, chúng ta đã sớm là người một nhà rồi! Có điều con gái của cha không tốt, làm cho, làm cho con rể bận tâm … Mong rằng con rể đừng so đo, để bụng nó nhé.”
Lục Thiên Kiều cười cười: “Vãn sinh có ý muốn cưới Tân tiểu thư làm vợ, cả cuộc đời này chỉ lấy một mình nàng, không rời không bỏ, ông chủ Tân có bằng lòng gả con gái cưng cho vãn sinh không?”
Tân Hùng ra sức gật đầu: “Bằng lòng, bằng lòng! Tuyệt đối bằng lòng!”
… Có điều, thật lạ quá đi, nó đã là con rể của mình rồi, còn muốn mình bằng lòng gì nữa chứ?
Lục Thiên Kiều đứng dậy, lại khom người xuống bái một lần nữa, lần này rốt cục đã nói: Thiên Kiều cảm ơn nhạc phụ.”
Đêm đó, tâm trạng của Tân Hùng thăng hoa, nên không cẩn thận uống rượu đến say khướt, đi không nổi phải sai người khiêng về phòng, Tân Mi đành phải tự mình đưa Lục Thiên Kiều về phòng dành cho khách.
Trăng rằm tròn trịa treo trên đỉnh đầu, ánh trăng sáng trong như tuyết chiếu rọi khắp nơi, con đường trên hành lang dài ngày xưa đi quen đến mòn gót nhưng không biết hôm nay sao lại trở nên dài một cách đặc biệt như thế, từng cơn gió nhỏ, lạnh lẽo thổi qua mặt, Tân Mi khẽ sờ sờ má, sợ hỏng việc nên hôm nay nàng chỉ uống hai chén nhỏ rượu, nhưng cả người vẫn như bị thiêu cháy, làn da như nóng phỏng tay.
“Tân Mi.”
Lục Thiên Kiều ở phía sau nhỏ giọng gọi nàng một tiếng rồi dừng bước lại.
Nàng ngạc nhiên xoay người lại, mới phát hiện ra hắn đã gỡ miếng vải đen che hai mắt lại, một đôi mắt đỏ phát sáng rực rỡ, trong bóng đêm thực khiến cho người ta sởn tóc gáy. Nàng vội vàng nhìn quanh bốn phía, chạy qua dùng tay che lại: “Cẩn thận kẻo chung quanh có người nhìn thấy!”
Hắn cầm cổ tay nàng kéo xuống hỏi: “Em không thích sao?”
“Chàng không muốn người khác phát hiện ra sao?” Nàng ngước mặt lên, “Chàng cho rằng cha em yếu bóng vía vậy sao!”
Hắn lắc đầu: “Không phải nói chuyện này, ta tới cầu hôn … Em không thích sao?”
“Không phải đâu, em rất thích.” Nàng cười hì hì, “Lục Thiên Kiều, em rất thích! Hơn nữa em mới phát hiện thì ra chàng có nhiều tiền ghê nha! Em còn cho rằng chàng là Chiến quỷ tướng quân nghèo rớt mồng tơi, không một xu dính túi!”
Hắn cũng cười, ôm lấy bờ vai nàng: “Đã là tướng quân, sao có thể không một xu dính túi được chứ?”
… Hắn ôm nàng! Chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị tâm lý!
Trong đầu Tân Mi nháy mắt hiện ra những hình vẽ trong cuốn Lan Xạ Kiều Nhụy Tập, cả người nàng chợt cứng ngắc lại như tảng đá, ngẩng đầu cố cười gượng. Nàng đã tâm lý chuẩn bị rồi! Làm nhanh lên nào!
“Sao thế?” Lục Thiên Kiều phát hiện ra sự lạ thường của nàng, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Tân Mi nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục cũng cân nhắc mở miệng: “À, à Lục Thiên Kiều … Thực ra, con người em, rất là rụt rè, rất là cao quý, lại còn hết sức hiền lành, chàng nói có đúng không?”
“…”
Hắn trầm mặc, thời điểm này quả nhiên im lặng là vàng.
“Chỉ cần chàng nói một tiếng đúng thôi!” Nàng gấp gáp đến độ nhảy loạn xạ lên.
Hắn vẫn trầm mặc như cũ, ngón tay sờ sờ quai hàm, giống như đang nín cười, nhưng vẫn không chịu trả lời nàng.
“Hừ! Em về phòng đây!”
Nàng tức giận trề môi, xoay người bỏ đi.
Hắn bắt lấy cổ tay nàng rất nhanh, da thịt vừa chạm vào nhau, hình như nàng lại bị nóng hơn một chút nữa, vội giãy ra.
… Ặc, nguy rồi.
Tân Mi không dám quay đầu nhìn vẻ mặt của hắn, hét lớn một tiếng: “Ngủ ngon!”
Nói xong nàng vội vàng bỏ chạy, nhưng mới chạy được mấy bước đã nghe tiếng bước chân vững vàng của hắn đuổi theo ở phía sau, nàng hoảng hốt nhảy dựng lên, không quan tâm đến đường lối gì nữa, tung một quyền lên bức tường bên hành lang dài tạo ra một lỗ hổng lớn, chui vào rồi tiếp tục chạy.
Ban đêm ở Tân Tà Trang rất yên tĩnh, nhưng đêm đó lại không hề yên tĩnh chút nào, mà thỉnh thoảng lại