
Anh khác xa với cái hồi còn đeo mặt nạ đi dụ dỗ tôi đấy. Đạo đức giả, được lắm!
– A, nói hay như phim ấy nhỉ. Cô vừa phải thôi. Cô còn dám đong đưa người yêu cũ trước mặt bạn trai cơ mà. Cô thì sống có đạo đức lắm hả.
– Ít ra thì không là ngoại tình lén lút như anh. Đồ sâu rượu.
– Nhi…em… Ôi trời, tôi đang làm gì thế này? – Tôi cười hắt ra và tiến đến gần Nhi hơn.
– Sao? Tôi nói gì sai hay là nhận ra mình bị phát hiện rồi?
– Ừ, không sai. Tôi ngoại tình đấy, thì sao? Biết được là thế thì bỏ tôi đi! Sao? Có dám không? Vừa mới mạnh mồm lắm cơ mà.
– Lại còn… – Nhi cắn chặt môi nhìn tôi, đôi mắt em như chực khóc. Nhưng tôi đã từ lâu không điều khiển được mình khi đững trước em nữa rồi. Càng lấn sâu tôi lại càng thấy mình như mất phương hướng. Tôi không cầm tay em, không lau nước mắt cho em như tôi đang nghĩ. Tôi tiếp tục cợt nhả với những lời độc địa phát ra từ chính miệng mình.
– Sao… còn gì nói nốt đi!
– Nhìn mặt anh tôi chỉ muốn tát cho bõ tức! Tồi tệ! Sở khanh! Công tử không phải lối!
– Cứ tát, tôi đã cấm em bao giờ đâu. Do em tự lựa chọn phần thiệt thôi.
Nhi tát tôi thật. Môt cái tát đau hơn cả những cú đấm mà tôi nhận được sau mỗi lần ẩu đả. Nước mắt em trào ra, ngay trước mắt tôi. Tôi ngẩn người hồi lâu. Tay tôi vẫn đặt trên má, nơi vết tát đã hằn sâu thành cả năm ngón tay. Chưa bao giờ chúng tôi đối xử tệ với nhau thế này. Và tôi nhận ra mình đã sai. Khó khăn lắm tôi mới kéo được người con gái này quay trở lại bên trái tim mình, vậy mà giờ đây, một lần nữa cô ấy lại sắp bước đi.
Nhi từ từ tiến vào phòng ngủ cầm túi xách và tiến ra. Mặt em vẫn tỉnh rụi như chúng tôi chưa hề có một cuộc cãi vã nào. Chỉ có đôi mắt em, không còn tôi trong đó nữa…
– Tạm biệt, em về đây! – Nhi bước ra cửa. – À mà chắc không cần tạm biệt như trước đâu nhỉ.
Nói rồi, cánh cửa đóng sầm lại nặng nề sau lưng tôi. Tôi đã làm gì thế này?
32.
Tôi bỏ ra khỏi nhà anh với một tâm trạng không… bình yên. Chẳng thể nào nói thật rằng, tôi yêu anh quá nhiều khi anh đang dần trở thành một kẻ không đáng tin tưởng như thế này. Tôi muốn gào lên, muốn trời mưa, muốn khóc thật to, nhưng không được. Tôi không cho phép mình được thảm hại trước mặt anh. Tôi vẫn còn cái lòng tự trọng của một người con gái!
Và từ hôm đó, tôi bắt đầu chuỗi ngày sống, mà không có anh ở bên…
Tôi không mua sim điện thoại khác, vì tôi muốn, và tôi biết, nếu anh thực sự yêu tôi, anh sẽ có cách tìm đến tôi ngay thôi. Nhưng anh đã không đến. Ngày mưa. Ngày nắng. Ngày gió. Chờ mãi, anh vẫn không xuất hiện mặc cho cái sự kiên nhẫn của tôi đang dần héo mòn.
Tôi online vào lúc nửa đêm. Hoàng cũng vậy.
“Vậy là em đã lựa chọn rồi?”
“Em xin lỗi.”
“Em hâm rồi! Em làm gì có lỗi. Do anh hơi bị đần quá thôi!”
“Nhưng anh cũng có những thứ riêng của mình mà, sự can thiệp của em cũng tới đó là giới hạn.”
“Không như em nghĩ. Mà thôi, tốt nhất là nên bất ngờ :P. Đến lúc ấy em sẽ phải xin lỗi anh :P”
“Em chẳng thèm.”
“Nhưng…trái tim em vẫn còn chỗ cho anh chứ?”
“Uhm. Nó còn. Mà cũng sắp héo hon đi rồi. Giống như anh đã quên không tưới nước cho cây tú cầu của em. Nó sẽ sớm chết”
“Rồi anh sẽ quay về thôi, nếu em thực sự chờ anh”
“Lần đầu tiên em chat những thứ củ chuối thế này đấy . Nhưng đương nhiên, em không bao giờ nuốt lời. Anh sẽ quay lại chứ?”
“Ừ, mà Linh tốt với em chứ? Cậu ta như thế nào?”
“Chà, sao nhỉ? Anh ấy tốt, nhưng rất cục tính và hay giận linh tinh, đàn bà nhỉ. À, bạn trai em còn là một gã dê xồm, vì lúc nào cũng có cái ánh mắt muốn chiếm hữu em. Ha ha =)”
“Xem ra thế là cũng tốt, nhưng anh còn tốt hơn đấy :P”
“À, cái đó cũng còn phải chờ”
…
Tôi tắt máy đi ngủ. Đêm cuối hè, tiếng ve kêu tắt dần sau những rặng cây. Chỉ còn vài tiếng xe máy, ô tô chạy ầm ầm ngoài phố. Tiếng xe đạp đều đều của những người bán hàng rong và tiếng gió thổi nhè nhẹ. Ánh sáng mờ mờ từ cây đèn cao áp chiếu vào ô cửa sổ. Tôi trở mình thao thức mãi. Tôi không sao ngủ được. Vì nhớ anh!
Tôi đã vào năm học được khoảng 1 tuần. Một tuần trời thiếu vắng bóng chàng trai của tôi bên cạnh. Nhưng tôi vẫn sống đấy thôi, và tôi tự tin vào điều đó!
Trời đã bắt đầu chớm thu. Từng chiếc lá vàng nhẹ nhàng lướt trên từng góc phố, vây quanh những mái tóc vội vàng và uyển chuyển trong phút gió heo may. Tôi bước đi chầm chậm giữa hành lang dẫn tới phòng thư viện. Giờ đã là chiều. Chẳng còn mấy học sinh ở lại trường nữa. Chỉ nghe tiếng cười nói rộn ràng của mấy cô cậu tân sinh viên phía dưới khuôn viên và tiếng bước chân đơn độc của tôi giữa hành lang vắng.
5 giờ 21 phút chiều.
Thư viện không một bóng người, ngoài tôi và cô thủ thư vẫn chăm chú đọc một cuốn sách gì đó. Đặt cuốn sách và ngồi xuống, tôi nghe tiếng cười khẽ ở sau lưng. Tôi quay lại. Đây quả đúng là một ngạc nhiên, một bất ngờ lớn đối với tôi. Tôi hơi bối rối cúi mình chào hỏi rồi lắp bắp.
– Sao… sao anh lại ở đây?
– Anh học ở đây mà. – Khắc cười, đặt cuốn sách xuống bên cạnh tôi và đáp.
– Học ở đây á? – Tôi nói khá to. Và khi chợt phát hiện ra mình vẫn đang trong thư viện tôi mới hỏi lại, đủ nhỏ để anh nghe thấy. – Thật