Bút Kí Coi Mắt Của Boss

Bút Kí Coi Mắt Của Boss

Tác giả: Nguỵ Sương

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324392

Bình chọn: 7.5.00/10/439 lượt.

thì phải có bản lĩnh mà đâm người, cô đâm xe làm gì. Cô không biết đâu, lần trước có một phụ nữ thật là mạnh mẽ, dẫn theo một dám người, đi lên làm gãy luôn cánh tay của ông chồng. Dù cho có lấy xe để trút giận thì cũng phải như cái cô đã đem xe của chồng tông nát bét luôn. Còn cô chỉ cầm có mỗi con dao gọt trái cây… ngay cả kẻ thông gian cũng khinh thường cô.”Sau đó người bảo vệ nhấc điện thoại gọi:“A lô, anh Dịch hả…”Tôi bổ nhào đến sống chết ấn chặt điện thoại của anh ta. Chuyện này không có tiền đồ chút nào, mất mặt quá đi, kiên quyết không để cho Lâm Thất cùng Dịch Phàm biết được.Người bảo vệ đó ra hiệu cho người bên cạnh kéo tôi ra:“Anh Dịch hả? Thật ngại quá tối như vậy mà còn làm phiền anh. Chúng tôi vừa mới bắt được một người, nửa đêm đâm lốp xe của anh, xin mời anh xuống kiểm tra xem xe có bị hư hại gì không. Phải, là một cô gái trẻ.”Một lát sau, Dịch Phàm liền đi đến phòng bảo vệ, nhìn băng ghi hình của bảo vệ, hỏi:“Cô ấy đâm rồi à?”“Ờ, vậy thì chưa. Cô ấy xuống lầu thì bọn tôi liền giám sát cô ấy qua camera, vừa mới móc dao ra liền bị ngăn lại. Nhưng chúng tôi thấy vẫn nên thông báo với anh một tiếng.”Dịch Phàm cầm lấy con dao gọt trái cây đánh giá một chút, nhịn cười hỏi:“Chỉ dựa vào con dao nhỏ xíu này? Thả cô ấy đi, đoán chừng là hiểu lầm thôi, chúng tôi giỡn chơi thôi.”“Không phải hiểu lầm, tôi cố ý đó.”Tôi đột nhiên xen vào.“Ể? Vừa nãy hỏi cô cả buổi trời, cô cũng đâu có thừa nhận.”Người bảo vệ kinh ngạc nhìn tôi.“Không phải, tôi chính là cố ý, trong tôi có một khoảng u tối, tôi đố kỵ ghen ghét, tôi thù hận xã hội, tôi chờ đợi cơ hội báo thù.”Tôi kích động phẫn nộ nói.“Cô ấy đang bị kích thích, giao cô ấy cho tôi là được.”Dịch Phàm nói với người bảo vệ.“Đâm lốp xe? Quan Tiểu Bội, cô cũng có tiền đồ quá đi.”Trên đường đưa tôi trở về, Dịch Phàm nén cười nói.“Đâu có, là tôi không có tiền đồ, tôi không nên đi đâm lốp xe, phải đâm anh mới đúng.”Tôi không chút biểu cảm nói.Im lặng hồi lâu, cuối cùng Dịch Phàm khẽ nói:“Thật ra, chúng tôi… không có làm cái gì hết.”“Không làm cái gì hết! Không làm cái gì hết!! Không làm cái gì hết mà mười hai giờ đêm lại bắt tôi đi đưa đồ, không bằng anh vẫn làm cái gì đi. Thà làm chút chuyện để không uổng công tôi phải chịu oan cái tội danh bắt gian này!”Dịch Phàm chớp mắt kinh ngạc nhìn tôi:“Cho dù tôi có làm chút gì đi chăng nữa, cô lấy danh nghĩa gì mà bắt gian?”“Tôi…”tự đâm mình cho rồi, tôi nghĩ.Lúc sắp đến nhà, Dịch Phàm nói với tôi:“Huỷ hết các cuộc hẹn ngày kia, theo tôi…”“Tôi từ chức luôn! Không tăng ca, không đi theo đuôi nữa!”Hắn có chút dỡ khóc dỡ cười nhìn tôi:“Đi theo tôi tham dự buổi tiệc, lễ phục ngày mai đưa đến cho cô, coi như… lời xin lỗi của tôi với cô.”Thôi được, tôi thừa nhận, trong xương tuỷ của tôi vẫn còn có chút thích hư vinh, hám lợi, mặc bộ lễ phục cùng đôi giày cao gót đi cùng với hắn tham dự tiệc… khiến tâm tình tôi rất tốt, những oán hận tích tụ trước đây tiêu tán hết, tôi lại cam tâm tình nguyện làm chân chó đi theo hắn.Đến nơi, tôi mới phát hiện đây không phải là bữa tiệc thông thường, mà là buổi lễ kỷ niệm thành lập một khách sạn năm sao có tiếng, bởi vì AC là một trong những cổ đông ở đây, cho nên tổng giám đốc Dịch Phàm nhận được lời mời long trọng. Dịch Phàm lái một chiếc MPV(1), phóng xe đến trước cổng khách sạn, người trực cổng lịch sự mở cửa.((1)Xe MPV: (viết tắt của Multi-purpose Vehicle) theo cách phân loại tại Châu Âu và Châu Á hay còn gọi là Minivan theo cách phân loại xe tại Mỹ. MPV là chủng loại xe thực dụng, nó không chỉ nổi bật về khả năng chuyên chở người và hàng hóa mà còn được xem là mẫu xe có tính linh hoạt nhất trên thị trường. )“Ngồi yên trên xe, đừng động đậy.”Tôi vừa muốn xuống xe, liền nghe Dịch Phàm rống lên.“Ờ.”Vì thế tôi liền ngồi ở băng ghế sau, mắt lớn trừng mắt bé với người trực cổng, bỗng nhiên nhớ đến đôi giày cao gót còn có quai, mà tôi thì chưa có gài cho đàng hoàng, cho nên vội vã cúi cuối gài lại.Dịch Phàm từ đầu xe rảo đến chỗ tôi, cực kỳ ga-lăng đưa tay ra đỡ tôi xuống xe.“Chờ chút, dây giày tôi còn chưa gài xong.”Tôi nói.Gân xanh trên trán Dịch Phàm giần giật:“Cô đi xuống cho tôi, lát nữa gài lại.”Nói xong liền kéo tôi xuống xe.Trong các chiếc xe hào hoa sáng bóng của quần chúng, chiếc xe MPV màu xám bạc quả thật khiêm tốn không loá mắt, cho nên ngay cả cánh nhà báo đứng kế bên cũng không thèm ngó ngàng đến.Dịch Phàm bước nhanh về phía trước, mà kẻ tiểu tốt như tôi đây lẽo đẽo theo sau. Nhưng dây giày chưa gài thật là buồn bực, tôi bất đắc dĩ khom người xuống gài lại, sau đó, cảm thấy bị một cái bóng đen cản lại.Tôi ngẩng đầu, khuôn mặt Dịch Phàm đen thui – do đứng ngược sáng, tôi quả thật không nhìn rõ biểu tình của hắn, nhưng bản năng suy đoán, đây chính xác là biểu tình của sự tức giận.“Quan Tiểu Bội, hễ tôi quay đi là cô liền biến mất…”“Đã nói với anh là dây giày chưa gài mà. Anh đi trước đi, chút nữa tôi đuổi theo anh.”Tôi thúc giục.“Đứng lên!”“Làm gì! Dây chưa gài tôi đi không được, vốn mang giày cao gót đã khó đi lắm rồi.”“Đứng lên.”Dịch Phàm kéo tôi dậy. Tôi loạng choạng một chút, nhưn


Snack's 1967