
với cô :
– Cô tỉnh táo rồi hả ? Có nhận ra tôi không ?
– tôi thấy anh quen quen , hình như có gặp anh một lần nhưng ở đâu thì tôi không nhớ.
– Ở đây , tại phòng này , cô không nhớ là mình đã từng ở phòng này mấy ngày sao ?
Đan Thụy quay nhìn xung quanh . Đúng là căn phòng rất quen thuộc , gợi cho cô cảm giác êm đềm xa xăm . Đan Thụy buột miệng :
– Đó là lần tôi bị Bắt cóc.
– Đúng , đúng . Như vậy là cô nhớ rồi và cô có nhớ lần đó tôi có đến thăm cô không ? Tôi chỉ ghé qua một lần xem mặt cô , nói vài câu rồi đi.
Đan Thụy cúi mặt nói khẽ :
– An hlàm tôi nhớ đến một người kh’ac nữa.
Cô lẩm bẩm :
– Hoài Giang.
– Cô còn nhớ nó sao ?
– Nhớ chớ , tôi nhớ cả lần đó vào lúc khuya tôi gọi điện thoại cầu cứu ảnh . Ảnh bảo đến ngay , nhưng tôi cứ đứng ngoài đường chờ mải . Chờ mãi . Cuối cùng anh vẫn bật tăm.
Anh ta hơi cười :
– Cô biết tại sao không ? Lúc đó nó đang ở chổ tôi . Nghe điện thoại là nó phóng đi ngay . Nó gấp quá nên chạy ẩu . Chạy cách gì mà tông vào người ta . May mà cả hai không chết . Nhưng ai cũng phải vô bệnh viện băng bột.
Đan Thụy ngồi yên , nghiêng đầu lắng nghe . Rồi nhìn anh ta chăm chú :
– Thế bây giờ ảnh khỏe chưa ?
– Đĩ nhiên là khoẻ . Đến giờ mà nó chưa khoẻ Thì chắc phải đóng gói rồi.
– Đóng gói làm gì.
– Bỏ vào quan tài chứ để làm gì.
Anh ta nói và cười lớn . Đan Thụy cũng phì cười theo :
– Sao tôi ngớ ngẩn quá . Thế anh tên gì vậy ?
– Hoan , Thành Hoan.
– Anh là bạn anh Giang hả , có thân không ?
– Rất thân.
– Thế ảnh đâu rồi ?
– Nó đi tu nghiệp bên Pháp sắp về rồi đó.
Đan Thụy vẫn hỏi không ngớt :
– Có phải anh đưa tôi về đây không ? Tại sao anh làm vậy ?
– Đó là ý muốn của thằng Giang , với lại mấy ngày trước cô cứ mê mê hoài . Tôi cần phải giữ cô lại để theo dỏi.
Đan Thụy đưa tay lên xoa trán :
– Lạ quá , tôi không nhớ mấy ngày trước tôi đã như thế nào nữa . Cả nghĩ gì tôi cũng không biết.
Hoan nhìn cô hơi lâu :
– Cô đã té rất nặng . Đầu đập xuống mê mang . May mà tôi tới kịp chứ không thì không cứu kịp được đâu.
Đan Thụy ngạc nhiên :
– Thế sao tôi không biết ?
– Vì cô mê đi rồi , lúc họ Đưa vào cấp cứu là tôi nhận ra cô ngay . Tôi bèn gọi điện hỏi ý kiến thằng Giang , nó bảo đưa cô vào đây chờ nó về.
– Tại sao anh lại gọi điện thoại cho ảnh ? Ảnh có dính dáng gì đến tôi đâu.
– Thật ra thằng Giang nó quan tâm đến cô nhiều hơn là cô nghĩ đó . Nó cứ ân hận tại nó mà cô bị đuổi đi . Vả Lại , còn một mối tình cảm khác phức tạp hơn nhiều.
Đan Thụy mở to mắt :
– Đó là tình cảm gì vậy ?
– Có lẽ tôi phải stop ở đây , nói nhiều quá đâm ra nhiều chuyện mất . Biết thằng Giang nó có muốn giấu cô không . Cách hay nhất là cô cứ hỏi nó.
– hỏi người ta tình cảm đối với mình tôi ngượng lắm . Thôi bỏ đi.
– Đúng rồi , bỏ đi . Chỉ cần cô biết là hai năm qua nó luôn nghĩ đến cô thôi . – Anh dừng một chút rồi lại tiếp :
– Này , ở đây cô có thấy buồn không ? Hay là tôi đưa cô đi chơi một vòng . Co6 có thích đến vũ trường không ?
– tôi chưa bao giờ vào đó cả . Cùng không biết nhẩy.
– Nếu thích thì tôi sẽ dạy cô.
Đan Thụy lắc đầu , xua tay :
– thôi , thôi , tôi vụng về lắm . Rủi tôi đạp lên chân anh thì sao ?
– Thì đau chứ sao.
Hoan nói tỉnh bơ , nhưng vẻ Mặt anh ta làm cô thấy tức cười . Tự nhiên cô liên tưởng đến hoài Giang . Hình như họ Rất giống nhau . Có cái gì đó rất vui nhộn , nhưng tính cách hoài Giang phức tạp hơn.
Hoan chợt đứng dậy đi về phía kệ Sách :
– Thằng Giang bảo tôi phải mua mấy bộ tiểu thuyết và mướn băng video tình cảm về để trong phòng cô . Nó dặn phải là phim tình cảm lãng mạn mới đúng ý thích của cô . Cô xem mấy tựa này được chưa ?
Đan Thụy cầm lên xem rồi cười rụt rè :
– tôi thích lắm , nhưng anh Hoan này.
– cái gì ?
– Vậy anh là người cứu tôi đấy à ?
Hoan lắc đầu :
– Không phải tôi . Tôi đâu có làm ở bệnh viện đó.
– Thế sao anh gặp tôi ?
– Chậc , thì anh nghe mấy thằng bạn nói . Chuyện tình lãng mạn của thằng Giang thì giới bác sĩ tụi tôi ai mà không biết . Tụi nó không biết mặt cô nhưng nó biết hai năm nay thằng Giang luôn mơ tưởng đến một cô tên Đan Thụy . Cho nên gặp tên cô nó mới phone qua hỏi tôi . Thế là tôi dọt sang ngay . Gặp cô tôi mừng lắm . Dĩ nhiên là mừng cho thằng Giang.
Hoan chợt nhìn đồng hồ :
– Đến giờ tôi khám bệnh rồi . Cô ở lại đây nghe . Phòng mạch của tôi ngoài trước . Có gì cần cô cứ gọi tôi.
– Thế chị nhà đâu , vợ Của anh đấy ?
Hoan cười khì :
– Vợ Hả ? Tôi còn gửi cô ta một nhà nào đó chưa biết . Không chừng cô ta còn nằm trong bụng mẹ Cũng nên.
Nói xong anh ta nháy mắt với cô một cái rồi đi ra . Đan Thụy nhìn theo , không nén được cái bật cười . Anh ta có cách nói tếu giống hoài Giang không sai . Họ Là bạn thân cũng xứng lắm.
Mấy ngày sau , lúc Đan Thụy đinh ngủ Trưa thì Hoan gõ cửa phòng . Anh cười có vẻ Thú vị :
– tôi ra sân bay đón người bạn đây . Cô có đi với tôi không ?
– Ai thế ?
– Một người bạn của tôi . Tôi muốn rủ Cô đi cho vui . Ở nhà sợ cô buồn . Đừng từ chối nghe . Tôi muốn cô đi lắm.
– Vậy anh chờ chút nha.
Đan Thụy thay đồ xong rồi đi ra ngoài . Hoan chờ cô ở sân . Hắn lá