
vỗ nhẹ Tay cô :
– Bình tỉnh đi Thụy , tôi có thể Giúp cô làm sáng tỏ Chuyện này . Cô hãy nói chuyện phải trái với bác khôi . Nếu họ Nhất dịnh không trả lại thì min`h sẽ thưa ra tòa.
– Có được không anh Đan ?
– Đdược chứ , chỉ cần ông Thắng đồng ý ủng hộ Cô . Mình có đầy đủ bằng cớ mà . Nhưng bây giờ chồng cô tạo cho cô cơ ngơi thế này , cô có cần vưòn đất của mẹ Cô không ?
Đan Thụy lau nước mắt :
– tôi muốn dành lại những thứ đó vì nó là của mẹ tôi , của dòng họ tôi . Còn những gì tôi có bây giờ thì … tôi không xem là của mình . Anh Khoa đã xem tôi là người ăn bám thì tôi cần gì tiền bạc của ảnh nữa.
Cô bụm miệng cố ngăn tiếng nấc :
– tôi cũng có lòng tự trọng của mình chứ.
Mọi người im lặng nhìn đan Thụy thương xót . Trong im lặng thì có tiếng khóc của Đan Thụy bi thiết và tức tưởi , Nguyệt Thi hỏi khẽ :
– Anh Khoa có biết chuyện này không anh Đan ?
– tôi không biết . Có thể Nó biết nhưng lờ đi vì dù sao nó với Tú Vân có chung quyền lợi . Cùng có thể Nó không biết . Cái đo chờ xem.
– Hy vọng anh Khoa không đến nổi tê.
Đan Thụy nín khóc . Cô muốn đến nhà Tú Vân hỏi chuyện . Nhưng nhớ ra mặt mũi mình đang khó coi . Cô đành im nén chờ và cảm thấy hận Tú Vân ghê gớm .
Chương 20
Tú Vân đẩy cửa bước vào phòng giám đốc , ta xách chiếc giỏ Chất đầy đồ . Cô trút xuống bàn , mớ quần áo rơi đầy bàn , rơi cả xuống đất . Minh Khoa đi về phía cô :
– Em mua quần áo chi nhiều vậy ?
– Mua cho anh có đồ xài , khỏi cần về nhà lấy.
Thấy Khoa im lặng , cô ôm cổ anh nũng nịu :
– Bộ anh đình về nhà hả ?
– Anh chưa tính gì hết.
– người ta đã ra mặt khinh thường anh rồi , anh về đó làm gì . Anh thấy không , hai ngày rồi mà nó có đến tìm anh đâu . Lợi dụng dịp này tên Đan Tha hồ mà qua lại.
– Đdừng nói chuyện đo nữa Vân.
Tú Vân nhún vai cười tham hiể :
– thôi em không nói chuyện này . Nói ra anh lại nghĩ em chia rẽ vợ Chồng anh . Nếu về nhà bất ngờ anh sẽ thấy , không nói nữa.
Thấy Khoa ngồi yên , mặt lầm lì , cô nói như vô tư :
– Thật tình là em không tưởng tượng nổi Đan Thụy khinh bỉ Anh như vậy . Có lẽ trong lòng nó đã có sự So sánh . Còn đối với em , em tôn thờ anh tuyệt đối cho nên không nghĩ đến chuyện tiền bạc . Vả Lại anh có tài , anh giúp đỡ ba em . Thụy nó vốn không hiểu chẳng lẽ em đến giải thích với nó.
Khoa vẫn tiếp tục im lặng . hai ngày nay anh không về nhà . Trận cãi vã bất ngờ của Đan Thụy vẫn còn làm anh thấy căm hận . Không bao giờ anh tha thứ cho những lời nói đó của cô . Ai coi thường anh còn chịu được , chứ chính là cô thì … Thật là quá quắt không chấp nhận được . Càng nghĩ Khoa càng thấy tức cô đến mức muốn chia tay ngay lập tức . Rồi sau đó vứt cô khỏi cuộc đời và ký ức như bỏ đi một ấn tượng nặng nề.
Tú Vân đến ngồi vào lòng Khoa thủ Thỉ :
– Em không ngờ anh bị Đá một cái quá nặng như vậy . Trong khi anh cung phụng tiền bạc cho nó thì nó lại so sánh anh với tên Đan và quay qua khinh bỉ Em . Nếu ai cư xử với em như vậy em chịu không nổi đâu.
Cô thở dài :
– Nó làm vậy tên Đan cười anh đã đành mà bạnbè cũng coi anh không ra gì . Dù sao anh cũng là Giám đốc , ra đời bao nhiêu người nể trọng để một bà vợ Dốt nát cắm sừng thì đau quá . Mất danh dự Như chơi , uổng công em với ba đề cao tài của anh.
Khoa nhắm mắt , lửa giận càng bốc lên đầu . Anh tì tay lên thành ghế nghiến răng :
– Anh không bao giờ tha thứ cho cô ta . Không bao giờ.
– Nhưng anh đừng buồn , anh còn em mà . Lúc nào em cũng thuộc về anh , là nô lệ Của anh rồi còn gì.
Khoa quay lại ôm lấy Tú Vân.
– Cám ơn em lắm Vân . Anh càng ân hận trước đây làm khổ em quá và càng thấy yêu em hơn.
Tú Vân cười sung sướng :
– Chỉ cần anh nghĩ tới em là đủ rồi . Ngoài ra em không đòi hỏi ở anh điều gì cả.
Cô đứng lên , kéo tay Khoa :
– thôi đừng buồn nửa , xem em mua cái gì cho anh nè.
Cô lôi trong giỏ Ra bánh mì và thịt nguội , vài thứ đồ hộp bày ra bàn . Khoa giúp cô dọn dẹp quần áo qua một bên , rồi khui hai lon bia :
– Mai mốt anh sẽ ăn ở tiệm , em đừng cực với anh như vậy nữa.
– Có cực như vậy em cũng chịu . Nhưng này , anh đến nhà em ở đi . Trưa về ăn cơm , tối về đó ngủ . Ở đây thiếu tiện nghi quá . Em muốn tự em săn sóc anh kia.
Khoa lắc đầu :
– Có thể Anh sẽ về ăn cơm ở nhà em nhưng ngủ Lại thì không tiện . Anh thì không sợ gì , chỉ sợ em mang tiếng thôi.
– Anh nghĩ nhiều đến vậy sao ?
Tú Vân chớp mắt như cảm động . Khoa uống ngụm bia , choàng qua vai cô :
– Đù sao thì anh cũng phải chuộc lỗi với em chứ.
Cô lim dim mắt :
– Nếu không có Đan Thụy , anh có cưới em không ?
– Em thừa biết câu trả lời của anh rồi.
– Vậy thì anh có thể Ly dị , chúng mình sẽ sống với nhau tự do hơn.
– Em để anh suy nghĩ.
Tú Vân lập tức nói qua chuyện khác :
– Tại em mơ ước như vậy nên buộc miệng nói ra thôi . Thôi anh qua bên kia nghĩ đi , để em dọn dẹp.
Cô vui vẻ Gom các thứ trên bàn bỏ vào giỏ Rác rồi ra về . Buổi chiều khi nhân viên đã về , cô lại đến tìm Khoa , mang theo chiếc giỏ Nhỏ . Không đợi anh hỏi , cô bgả Vào lòng anh thỏ thẻ :
– tối nay em ở đây với anh , đồng ý chứ.
– Em thật …
Khoa bỏ lửng câu nói , khẽ lắc