
ễ thương . Anh cuối xuống tát nhẹ cô rồi ra ngoài khép cửa lại.
Anh đến công ty khoảng 15 phút thì Tú Vân gọi điện cho anh . Giọng cô de `dặt :
– Em gọi thế này có là phiền anh không ?
– Không có gì . Nhưng có chuyện gì không ?
– À … không có gì đâu . Nhưng cô ấy có nói gì không ?
– Thật ra tôi không kể gì với Đan Thụy . Tôi quên mất rồi.
Tú Vân im lắng một lát rồi hỏi với giọng rất lạ :
– Như vậy là Đan Thụy không biét em đến thăm anh à ?
– Không . Nhưng có gì vậy Vân ?
– À , không có gì . Em sơ là phiền Đan Thụy , bây giờ biết cổ không buồn là em yên tâm rồi . Thôi em cúp nghe . À quên , cò chuyện này nữa.
Cô dừng lại một chút , ngập ngừng :
– Ngày mai đám giỗ mẹ em , nếu được anh ghé qua chơi.
Khoa “à” lên một tiếng ngạc nhiên :
– Anh quên mất . Thật là bậy quá . Tất nhiên anh phải đến rồi . Nếu em không nhắc thì anh có lỗi rồi . Mai anh đến.
– Anh đến vào buổi chiều nhé . Chiều em mời bạn bè họp mặt . Toàn là bạn củ của mình . Em sợ Đan hụy không hoà hợp được.
Cô nói lửng lơ :
– Thôi tùy anh quyết định nhé !
– Đdược rồi . Mai thế nào anh cũng đến.
– Bai nghe anh Khoa.
Cô gát máy rồi , Khoa còn dứng yên suy nghĩ . Anh hiểu Tú Vân không muốn có mặt Đan Thụy . Tất nhiên đó là tâm lý bình thường thôi , điều đó anh thông cảm nhưng không quan tâm lắm . Anh chỉ nghĩ xem Đan Thụy có thích hợp khi đến đó không . Cô đã sống ở đó rất lâu . Đám giỗ bà Khôi mà tránh mặt thì thật kỳ . Nhưng nếu đến , cách đối xử lạnh nhạt của mọi người sẽ làm cô bị tổn thương . Không bao giờ anh muốn như vậy.
Anh quyết định không nói gì với Đan Thụy . Suy cho cùng , đó đâu phải là chuyện lễ nghĩa mà bắt buộc phải tuân theo . Thậm chí cô không nên có mặt thì hay hơn . Còn anh ? Dù không còn quan hệ với Tú Vân , nhưng anh còn mối quan hệ không thể cắt được với bạn bè . Và trên hết cô và anh đã quen nhau đến 10 năm , còn có sợi dây ràng buột giữa gia đình , anh không thể cắt đứt vô tình như vậy.
Trưa hôm sau , trước khi đi làm , Khoa báo với Đan Thụy buổi chiều anh có hẹn với bạn bè . Anh đến công ty là việc đến 5 giờ rồi đến thẳng nhà Tú Vân.
Khách đến chưa nhiều , chỉ lác đác vài người ngồi chơi bài ở salon . Tú Vân đón Khoa với vẻ vui mừng quá mức . Cử chỉ đó làm Khoa thấy cảm động . Anh không nhập bọn với bạn bè , mà ngồi riêng với Tú Vân ở một góc . Cô ngồi cạnh anh mắt chớp chớp như vô cùng xúc động.
– Lâu lắm mới trở lại đây , anh thấy có gì khác không ?
Khoa mỉm cười , nói nửa đùa nửa thật :
– Tôi thấy mọi thứ vẩn bình thường , chỉ có chủ nhân của nó là thay đổi chút Ít.
– Em thay đổi ấy à ? Xấu đi phải không ?
– Không phải , ý tôi muốn nói Vân có vẻ dễ chịu hơn . Thật là một bà chủ nhà hiền hoà mến khách.
Tú Vân cười nhẹ :
– Anh mỉa em đó hả ?
Khoa lắc đầu :
– Không , tôi nói rất thật.
Mắt Tú Vân lại chớp nhanh :
– Nếu ngày trước em thế này thì em đã không mất anh phải không ?
Khoa im lặng hơi lâu , rồi buông một tiếng thở dài :
– Xin lổi.
Tú Vân hơi ngẩng mặt lên , mỉm cười như cố dằn xúc động :
– Ôi ! sao em nói chuyện điên khùng quá . Đáng lẽ em không nên nhắc đến chuyện đó nữa làm anh mất vui.
Khoa không trả lời , câu nói của cô làm anh không thể không suy nghĩ . Tú Vân sợ làm anh mất vui . Thật là lạ . Từ đó đến giờ cô có cần biết đến tâm trạng anh ra sao đâu . Con gái thật khó hiểu . Cái gì vuột khỏi tầm tay mới chịu quay lại trân trọng , nhưng như vậy cũng đâu được . Nếu ngày trước cô hiền hòa thế này thì có lẽ Đan Thụy đã không khổ đau tả tơi . Thật đáng tiếc !
Mải suy nghĩ , Khoa không thấy Tú Vân nhìn anh mải miết . cô nói như rụt rè :
– Hình như em làm anh khó chịu phải không ?
– Không đâu , tôi chỉ thấy lạ một chút . Có bạn đến kìa . Vân ra tiếp đi.
Tú Vân đứng dậy . Ngoài cửa là một tốp người đi vào , cười nói ồn ào . Tú Vân đón mấy gói quà một cách vui vẻ.
– Vô nhà đi quí vị . Nảy giờ chỉ chờ quí vị thôi đó.
Thấy Khoa , vài người đi về phía anh , nháy mắt :
– Tưởng mày lặn khỏi đây luôn rồi chứ . Không ngờ cũng còn nặng tình bạn bè . Một lát phải phạt vài ly mới được.
Trọng Đan cười to :
– Thằng Khoa phải để tao chơi với nó . Tụi bâ đứng ngoài ủng hộ thôi.
Khoa hất đầu lên :
– OK , chiều nay là phải chơi tới bến . Thằng nào giữ kẻ là cho về hưu đó nhé.
– Hoan hô . Chà , có vợ rồi mà còn chịu chơi dữ ta . Nhất mày đó Khoa.
Mọi người ngồi vào bàn , cười nói ăn uống . Không khí vẫn náo nhiệt như trước kia . Vẫn như không có ai thay đổi . Vẫn nói năng bạt mạng bốp trời . Chỉ thiếu có nhảy nhót vì đây là đám giỗ . Nhưng vui thì vẫn vui.
Chưa bao giờ Tú Vân chiều chuộng Khoa đến như vậy . Ân cần tha thiết đến như vậy . Rõ ràng là đối với cô chiều nay , Khoa mới là trọng tâm . còn bạn bè chỉ là sự góp mặt không đáng kể . Điều đó làm anh không thể không cảm động.
Đến tối mọi người mới ra về . Tú Vân chỉ đi miết theo Khoa ra cổng :
– Tôi nay anh có thấy vui không ?
Khoa đã hơi say , anh cười như hưng phấn :
– Tất nhiên là vui chứ . Lâu rồi mới gặp lại bạn bè , không vui sao được ?
– Vậy mai mốt sinh nhật em anh tới nữa nghe.
– Tất nhiên rồi . Thôi Vân vô đi , tôi về