
Thụy gặp cô anh đã bực mình nổi nóng . Bây giờ Tú Vân tìm anh , lấy gì bảo đảm Đan Thụy sẽ không buồn . Anh rất sợ cô có ý nghĩ u ám . Chỉ cần nét buồn thoáng trên mặt cô là anh đã xốn xang lắm rồi ( thương vợ ghê hả )
Khoa không muốn Đan Thụy của anh chịu đựng bất cứ chuyện không vui nào . Anh đã cố gắng hết sức làm cho cô sung sướng , thì không lý do gì anh để Tú Vân ám ảnh cuộc sống của cô.
– Anh nghĩ gì vậy ?
Đan Thụy nhìn nét mặt trầm ngâm của Khoa . Cô ra6’t nhạy bén với những thay đổi của anh . Chỉ có điều không biết anh đang nghĩ gì . Khoa hiểu điêu đó lắm . Khó mà qua nổi mắt cô , nhưng để nói thật làm cô mất vui thì anh không nỡ . Khoa quay qua ôm choàng người cô :
– Anh nghĩ về chuyện tụi mình . Dĩ nhiên có Trọng Đan trong đó.
– Nhưng anh đã nói vậy rồi , em nghĩ anh Đan không tìm em đâu . Con người dù kém tự trọng đến đâu cũng còn lại chút sĩ diện chứ . Nhất là các anh là người trí thức.
Khoa chồm lên nhìn tận mắt cô :
– Còn em . Em là người thất học à ?
Đan Thụy cười nhẹ :
– Thực tế là như vậy rồi.
Cả hai quên bẳng chuyện Trọng Đan , mà ý nghĩ lại xoay quanh chuyện Đan Thụy . Khoa khẽ cau mày suy nghĩ :
– Em có hối hận là để anh trói buột sớm quá không ?
– Không , hoàn toàn không . Nhưng em có ước mơ riêng của em . Em tiếc là không thực hiện được thôi.
– Thụy này . Anh nhận thấy em còn những suy nghĩ sâu kín nào đó . Cái đó anh không hiểu được . Bây giờ em nói đi.
Đan Thụy khẽ thở dài :
– Em nghĩ anh không thích nghe những chuyện đó đâu . Thậm chí sẽ buồn cho nên em nghĩ đến một ngày nào đó em sẽ quên ý thích của mình.
– Không được . Em phải nói . Thậm chí anh buồn cũng mặc . Anh muốn hai đứa mình thực sự hiểu nhau , không nên giấu giếm nhau cái gì hết . Nói đi cưng.
Đan Thụy hơi khép mắt , phân vân . Cuối cùng cô nép vào ngực anh thì thầm :
– Em nhớ lúc nhỏ còn đi học . Mất ngày cuối năm nhìn bạn bè làm hồ sơ thi dại học mà em cứ khóc thầm một mình . Em tin rằng em dủ khả năng vào đại học bằng chính sức học của mình . Nhưng ngay cả tiền mua hồ sơ cũng không có . Có lần chị Vân bảo tốt nghiệp xong em phải ở nhà nấu cơm . Cho dì Ba nghĩ . Thế là em đành bỏ ước mộng đó.
– Sao lúc đó em không nói với anh ?
– Em nghĩ nói ra anh cũng không thể giúp được . Với lại xảy ra chuyện buổi chiều mưa hôm đó , em đâu còn tâm trí để thích cái gì nữa.
Khoa im lặng nghe như có lỗi . Rồi anh nói nhỏ :
– Em kể tiếp đi.
– Cũng không có gì . Nhưng mấy lúc ở nhà một mình , em hay tưởng tượng đến cuộc sống vui vẻ của bạn bè . Còn em thì là con chim giam mình trong chiếc ***g.
– Cho nên em cảm thấy tù túng . Vì không gian anh tạo cho em chật hẹp quá.
– Không phải . Em nghĩ mình đã được một chiếc ***g êm ái . Vậy thì tại sao không bằng lòng với nó . Gạt bỏ những mơ ước viễn vong . Như vậy em sẽ hạnh phúc hơn.
Khoa nằm ngã xuống gối , vẻ mặt đăm chiêu :
– Có lẽ anh đã sai lầm , anh đã trói buộc em sớm quá.
Đan Thụy nằm nép vào anh :
– Nhưng hoàn cảnh của em lúc đó đâu có giải quyết khác được.
Cô ngước lên nhìn Khoa , mắt như long lanh hơn :
– Khoa này , em nghĩ tại sao mình không có con đi . Có một đứa bé để lo cho nó , em nghĩ cũng thích lắm.
– Nhưng em còn trẻ lắm . 18 tuổi chưa phải là tuổi lý tưởng để có con đâu . Anh muốn em sống thoải mái một thời gian nữa . Với lại chờ lúc kinh tế vững vàng nữa , lúc ấy có bao nhiêu con cũng được.
– Kinh tế như thế này em thấy được rồi.
– Nhưng chỉ đủ để hai đứa sống thoải mái . Có con rồi mọi việc sẽ không đơn giản như em nghĩ đâu . Tại em chưa hình dung đó thôi.
Đan Thụy chớp mắt thở dài :
– Anh làm em thấy cuộc sống phức tạp quá.
Khoa tư lự :
– Chuyện kinh tế thì chỉ là một trong nhiều lý do . Thật tình tư tưởng của em là anh không yên tâm . Anh hỏi thật , có khi nào em có ý nghĩ bay ra khỏi chiếc ***g của em không ?
– Không , Không khi nào em nhĩ như vậy . Với lại em đã thuộc về anh rồi.
– Nhưng anh đâu có giữ được tư tưởng của em . Em làm anh thấy không yên tâm Thụy ạ.
Đan Thụy chợt ngẩng mặt lên , vẻ láu lỉnh :
– Đấy , dụ cho em nói ra rồi lại trách móc em . Mai mốt không bị anh dỗ ngọt nữa đâu . Không nói chuyện này nữa nghe . Nói chuyện khác.
– Chuyện gì ?
Đan Thụy choàng tay qua cổ Khoa , nói rì rầ vào tai anh :
– Em yêu anh kinh khủng luôn.
– Thật không ?
Khoa vừa nói vừa đẩy Đan Thụy nằm xuống . Anh chống tay nằm nghiêng nhìn cô . Từ phía trên nhìn xuống , hàng mi cong của Đan Thụy trông như cánh bướm chấp chới . Muôn thuở cái đẹp đó vẫn làm anh rung động như cảm giác đầu tiên . Bất giác anh cúi xuống :
– Mỗi lần nhìn em là tim anh cứ đập mạnh . Sao kỳ vậy hả ?
Đan Thụy nhắm mắt không trả lời . Khoa ngẩng đầu lên , vẻ mặt ngây ngất của Đan Thụy gợi trong lòng anh cảm giác chiến thắng . Hài lòng và tràn ngập sung sướng , anh cúi xuống hôn cô rồi thì thầm :
– Đdến giờ rồi , ở nhà đừng buồn nghe . Chiều nay anh về sớm đưa em đi chơi.
Đan Thụy ôm chiếc gối , mắt vẫn nhắm tít :
– Em buồn ngủ quá.
Khi Khoa tha đồ xong thì cô đã ngủ ngon lành . Khoa mỉm cười nhìn khuôn mặt thơ ngây của cô trên gối , vẻ mặt thật trong sáng d