
đã trải qua cảm giác đó không ? Nếu biết anh cũng từng buồn thì chắc những ngày đó em không đến nổi khổ sở thất vọng.
Thấy Đan Thụy hết giận , Khoa cười hài lòng :
– Mình làm đám cưới nghe Thụy ? Em phải về số ng với anh , ở đây không tiện đâu.
Đan Thụy hỏi khẽ :
– Còn chị Vân ?
– Anh sẽ xin lỗi cổ . Thật ra lâu rồi anh không tới đó . À , em biết chuyện dì Ba nghĩ làm không ?
Đan Thụy sửng sốt :
– Sao vậy anh ?
– Anh không biết . Hình như có chuyện gì đó nên bác Khôi cho nghĩ ngang.
Đan Thụy buồn hiu :
– Lúc về nhà em không gặp dì ấy . Đến lúc đi cũNg không . không biết chừng nào mới gặp . Em buồn quá . Thật ra là có chuyện gì vậy ?
Khoa lắc đầu , anh nhấc Đan Thụy dặt cô ngồi trên chân :
– Gia đình Tú Vân tàn nhẩn thật . Nỡ nào họ đẩy em ra đường như vậy . Dù họ có viện lý do nào đi nữa anh cũNg không chấp nhận.
– Lạ thật , chuyện gì anh cũng biết cả.
Khoa cười cười :
– Nguyệt Thi mới đến nhà cho anh hay . Cô bạn của em hình như thương ghét nhanh lắm . Anh làm em buồn tức là chọc giận cô ta . Lần đó cô ta mắng anh một trận ghê quá.
– Nó đến nhà anh mắng hả ?
– Dĩ nhiên.
– Anh có … mắng lại nó không ?
– Không dám . Không dám.
Và không để Đan Thụy kịp nói , Khoa cúi xuống mặt cô :
– Cho anh hôn em một chút . Gặp em thế này mà bắt ngồi nhìn anh chịu không nổi . Nhớ anh không Thụy ?
Đan Thụy không trả lời . Cô hơi ngửa mặt ra sau , vòng tay ôm cổ Khoa . khép mắt chờ đợi . Cô nghe anh nói như run lên :
– Anh yêu em không có gì so sánh được em biết không ?
Tự nhiên cô muốn khóc . không phải vì buồn mà vì quá hạnh phúc . Thứ hạnh phúc tưởng quá mong manh , bây giờ bỗng trở nên vữNg vàng trải lối cho đời cô . Làm cô thấy mình được an toàn.
Thấy đôi mắt hơi ướt của cô , Khoa như giật mình . Anh đỡ cô ngồi lên :
– Sao vậy Thụy ? Anh có làm gì em không ?
Đan Thụy lắc đầu , cô cười mà nước mắt lưng tròng :
– Em thấy cuộc đời của mình sao mong manh quá . Trước đây em có được anh . Sau đó thì bị hất hủi … Tất cả đều mất hết , đến nổi chới với không biết mình là cái gì giữa cuộc đời này . Chỉ mới lúc nãy thôi , em còn thấy mình đang đứng bên bờ vực . Thế rồi bây giờ , thoắt một cái anh kéo em trở lại tình yêu của anh . Em không hiểu đây có phải là hạnh phúc tuyệt đối không ? Và em giữ được nó trong bao lâu ?
Khoa nhìn cô nghe chăm chú . Những ý nghĩ của cô làm anh thấy nao nao lòng . Anh áp mặt vào mặt cô nói như dỗ dành :
– Em đừng sợ như vậy . Không có áp lực nào làm khổ em nữa đâu . Anh hứa tuyệt đối với em mà.
Chương 10
Trọng Đan quăng tờ thiệp cưới trước mặt Tú Vân rồi ngã người ra ghế hút thuốc , quan sát phản ứng của cô.
Tú Vân cầm tờ thiệp tò mò mở ra đọc . Cô tái mặt đánh rơi nó xuống gạch.
– Thế này là thế nào ?
Trọng Đan đủng đỉnh bước qua nhặt tờ thiệp lên :
– Còn thế nào nữa , thì họ sắp cưới nhau chứ còn thế nào . Cái này không phải gởi cho tôi . Tôi mượn của thằng Quỳnh đem tới cho cô xem để dễ tin hơn.
Tú Vân chợt đấm mạnh tay xuống bàn . Mắt cô quắt lên :
– Tại sao tụi nó dám làm như vậy ? Tại sao con khốn đó dám qua mặt tôi ? Tôi xé xác nó.
– Bà lấy tư cách gì đòi xé cô ta . Bà đuổi cô ta ra khỏi nhà rồi , đâu còn quyền hành gì nữa mà làm quyền.
Tú Vân như không nghe Đan nói . Chỉ chìm đắm trong ý nghĩ của cô . Cô uất lên căm hờn :
– Thì ra tên Khoa đã phản bội tôi lâu rồi . Vậy mà nghe hắn nói tôi cứ ngu ngơ tin hắn . Khốn nạn ! Cả một lũ khốn nạn !
Cô ***g lên như con thú bị thương . Cô đứng bật dậy đi tới đi lui trong phòng . Hất tung những món đồ đặt gần tằm tay . Cô gân cổ hét lên :
– Tôi như thế này mà chịu thua con nhỏ cù bơ cù bất đó sao ? Thật là nhục , nhục nhã quá ! Tôi không chịu thua đâu . Hai người đó phải bước qua xác của tôi mới dám cưới được . không được yên ổn đâu.
Trọng Đan gợi ý :
– Bà ở đây la hét thì nhằm gì . Sao không đi tìm hắn mà ngăn cản ?
Tú Vân chợt đứng lại , trừng trừng nhìn Trọng Đan :
– Ông đi với tôi.
– Đi đâu ?
– Đến cản họ . Ông cũng mê con nhỏ đó lắm mà.
Trọng Đan phá lên cười :
– Tôi nói thì nhằm gì ? Chủ yếu là bà đấy chứ . Đan Thụy đâu có yêu tôi . Nhưng Khoa thì khác . Hắn đã từng quen với bà . Và nếu không có cô ta thì hắn đã cưới bà rồi . Như vậy bà hỏi tội hắn thì đúng rồi , chối vào đâu được.
– Ông nói đúng . Tôi sẽ đi hỏi tội hắn.
Và mặc Trọng Đan còn ngồi đó , cô lao nhanh lên phòng thay đồ . Trọng Đan nhún vai cười gằn một mình như hài lòng , rồi đứng dậy lững thững đi ra sân.
Lát sau Tú Vân đi xuống . Cô phóng xe như bay đến tìm Minh Khoa . Gặp lúc anh đang chuẩn bị đi đâu đó . Tú Vân quăng chiếc sắc tay xuống bàn nhìn anh trừng trừng :
– Anh định đến con Thụy phải không ? Bây giờ nó ở đâu.
– Em tìm cổ có chuyện gì không ?
Khuôn mặt Tú Vân đỏ hững . Rừng rực trong cơn điên giận , cô nghiến răng :
– Tôi sẽ rạch mặt nó , xé nó ra làm trăm mãnh về tội dám qua mặt tôi . Anh dấu nó ở đâu ?
Khoa im lặng . Anh đoán được chuyện gì rồi . Anh bình tĩnh nhìn Tú Vân :
– Em ngồi lại nói chuyện với anh một chút được không ?
– Tôi không muốn nói chuyện với anh . Tôi phải đi tìm nó.
Khoa nhẹ nhàng :
– Em