
Khoa cố quay mặt Đan Thụy lại để nhìn cô cho rõ nhưng Đan Thụy nhất định không chịu nhìn anh . Cô lạnh lùng :
– Một người xấu xa như tôi thì anh không cần bận tâm nhiều vậy đâu . Tôi sợ bị mang tiếng xỏ mủi con trai lắm.
– Anh xin lỗi đã nói bậy . Đừng giận anh.
– Tôi không dám giận , mà nếu có như vậy thì cũng không được quyền . Tôi là đứa con gái không cha mẹ , không gia đình , cái gì cũng không . Tôi tự hiểu mình không có quyền giận hờn hoặc trách móc nhừng người coi thường mình . Tốt hơn hết là phải biết im lặng chịu đựng.
– Đừng cay đắng với anh như vậy Thụy . Anh biết anh đã xúc phạm em quá đáng , đã al`m em đau đớn . Nhưng ngay trong lúc như vậy anh còn đau đớn hơn em nữa.
– Có thật vậy không ? Một người thành đạt như anh cũng cảm thất đau vì một người không là gì như tôi sao.
Khoa buông Đan Thụy ra , nhìn cô không chớp mắt :
– Em hận anh đến vậy sao ?
– Cho dù tôi không ra gì , cho dù tôi không có cha mẹ và chỉ là loại cây cỏ , thì tôi cũng là một con người . Biết đau khổ khi mất mặt , biết buồn tủi khi bị xúc phạm và dù sao tôi cũng còn chút tự trọng cuối cùng để từ chối sự ban bố tình cảm . Nếu anh cảm thấy áy náy vì đã nói nặng tôi thì không cần đâu . Chị Tú Vân và bà nội cũng đã từng chà đạp tôi hơn anh nhiều.
– Nhưng họ khác với anh . Họ không thương yêu em như anh . Vì vậy nếu em dối gạt thì họ cũng không đau khổ như anh.
Đan Thụy nín lặng một lát , rồi dửng dưng :
– Tôi mà cũng làm cho anh đau khổ được sao ?
Khoa thở dài :
– Còn hơn vậy nữa . Nếu mất em thì cuộc đời anh coi như không có ý nghĩa gì nữa.
– Tôi không tin . Một lần bị bỏ rơi là quá đủ rồi.
– Anh không bỏ rơi em . Chưa bao giờ anh có tư tưởng đó.
Đan Thụy nhìn Khoa như nhìn người lạ :
– Không bỏ rơi mà trước mặt tôi anh lo cho chị Tú Vân như người yêu . Và … và sau khi chiếm được tôi rồi , anh thẳng thừng bảo không muốn cưới tôi . Như vậy mà không bỏ rơi đó sao . Hình như anh xem tôi ngốc hơn cả con nít , trong khi tôi thì đã lớn rồi.
Nghe Đan Thụy nhắc lại buổi chiều mưa hôm đo , Khoa như gợi lạicảm giác rung động mà anh không bao giờ quên được . Anh nhìn Đan Thụy bằng cái nhìn đắm đuối :
– Em cũng nhớ lần đó . Vậy thì anh tin em cũng không quên được cảm giác mà hai đứa trải qua . Không cách gì mình hết yêu nhau được đâu Thụy ạ . Sau này nghĩ lại anh càng thấy yêu em nhiều hơn.
– Còn tôi thì càng hận anh . Tôi chỉ còn ý nghĩ mình bị lợi dụng . – Cô nói một cách buồn rầu :- Tôi nghĩ mình có thân phận như vậy nên người khác coi mình như cỏ rác cũNg không có gì lạ.
Khoa tư lự Suy nghĩ . Anh không ngờ Đan Thụy hận mình như vậy , nhưng cô có ý nghĩ lệch lạc quá . Anh lắc mạnh đầu :
– Em có biết em quá mặc cảm không . Em dễ bị tổn thương quá . Anh không hề đặt nặng thân phận của em . Ngược lại , nó chỉ càng khiến anh yêu em , muốn che chở cho em . Tú Vân càng ngược đãi em thì anh càng muốn bảo vệ em . Làm sao anh có ý nghĩ lợi dụng em được . Anh đâu có tệ đến như vậy . Cũng không vô tâm đến mức làm hại em một cách thản nhiên.
Đan Thụy thẩn thờ nhìn ra cửa :
– Nhưng anh đã hành động như vậy . Đã dạy cho tôi một bài học đáng giá . Tôi hiểu là mình đừng có ngây thơ ảo tưởng đã được yêu . không phải . Hoàn toàn không phải.
– Hoàn toàn phải nếy em đừng quá mặc cảm và nếu em là người lớn , chắc chắn em sẽ hiểu phản ứng của anh hôm đó là vì quá yêu và quá tin tưởng em . Em nhớ lại xem mình đã viết cái gì ? Em bảo ghét Tú Vân cà cua anh để trả thù . Làm sao anh chấp nhận bị em đem tình yêu của anh ra làm phương tiện để em đối chọi cô ấy.
Đan Thụy chống cằm , mắt vẫn nhìn đi đâu :
– Tôi không giấu là có nghĩ như vậy , nhưng đó là chuyện trước kia . Anh thấy đó , bị đàn áp đến đâu tôi cũng chỉ biết chịu đựng , và tôi phản ứng khờ khạo như vậy đó . Tôi dùng ý nghĩ để xoa dịu sự giận dữ của mình . Nhưng trên thực tế tôi có làm gì đâu.
– Anh biết . Anh hiểu nhiều hơn những gì em nói . Nhưng chỉ lúc sau này mới hiểu . Cũng giống như đứa bé bị đòn oan , nó không thể đánh lại người lớn nên chỉ có thể nghĩ sau này lớn lên nó sẽ đánh lại để tự an ủi . Em cũng phải chịu đựng áp lực tình cảm như vậy.
Khoa im lặng một lát như cố dằn tình cảm yếu đuối , anh bước đến gần Đan Thụy , kéo cô vào lòng thì thầm :
– Tội nghiệp em . Đáng lẽ anh phải thông cảm thì ngược lại anh đã … Anh không thể tha thứ cho mình . Tại sao anh lầm lẫn đến như vậy chứ.
Đan Thụy ngồi im trong lòng Khoa . Cô thấy mình yếu đuối quá , chỉ muốn vĩnh viển được cảm giác an toàn như thế này . Cô không muốn và cũng không đủ sức đẩy anh ra khỏi đời cô.
Khoa cúi xuống dịu dàng :
– Anh nhớ đến buổi tối đến nhà không có em , anh nhờ dì Ba lấy quyển nhật ký về nhà đọc – Khoa khẽ lắc đầu – Thật khó mà nói được ý nghĩ của anh lúc đó . Hối hận đến mức rơi cả nước mắt . Dù làm điều gì đi nữa cũng khó mà đền bù được những buồn khổ mà em phải chịu . Anh định sáng đến gặp em để nói , nhưng dì Ba bảo đêm trước em không về và liên tiếp mấy ngày sau đó anh không làm gì được hết , chỉ sục sạo đi tìm . Thật muốn phát điên lên.
Đan Thụy ngước lên nhìn anh :
– Có thật là anh