
, trái với dự liệu của hắn, nàng đảm lắm, làm rất nhanh, mọi thứ hoàn thành trong chưa đầy một ngày…-“Xong, chỉ còn tối nay bắc bếp luộc bánh…”Hắn nhìn nàng, ngưỡng mộ hết cả người…cũng sướng nữa, sắp cưới được vợ đảm…mặt cười không ngậm được miệng…-“Anh sao vậy?”-“Người yêu năng khiếu nhỉ…”-“Năng khiếu gì cơ…à…mấy cái này á? Làm quen rồi thôi…”-“Quen? Trước đây Tết em đều làm à?”-“Ặc, tiền đâu mà làm…em từng đi gói bánh gói giò thuê, bây giờ là làm chậm rồi đó, ngày ấy xưởng khách đặt nhiều…luôn chân luôn tay…”Nàng vừa nói vừa thu dọn chỗ lá thừa.-“Em từng làm bao nhiêu việc?”-“Nhiều lắm, cứ có tiền là làm, giờ không nhớ nổi nữa…”Nàng ngẩng đầu, cười nhoẻn rất đáng yêu…hắn cũng thế, cũng từng có thời cứ có tiền, việc gì cũng làm…nhưng nhìn đôi tay gầy gò kia, tưởng tượng thời gian trước đây của nàng…hắn xót…Đêm đó, trên sân thượng có hai kẻ dở hơi ngồi co ro quấn chăn trông bánh…-“Vịt…thấy hối hận không?”-“Hối hận gì cơ?”-“Thì mua tý là được, nghe lời em giờ phải vất vả thế này, Vịt mệt cứ xuống trước đi…” CHAP 37: TẾT (3)-“Hâm…vui mà…từ bé tới giờ là lần đầu tiên anh có được cảm giác này…ngày xưa ở với dì, có lẽ cũng có, tiếc là anh nhỏ quá, không nhớ gì…”Đoạn, hắn với tay lấy thêm củi, ánh lửa bập bùng phản chiếu gương mặt kiều diễm, đặt một nụ hôn trên môi nàng, hắn thì thầm:”Cảm ơn nhé…yêu bé lắm…!!!” *********************-“Đồ ở đâu mà lắm thế Hai?”-“Anh cả đích thân mang tới đấy…”Mắt Út Linh rực sáng:-“Anh đâu rồi?”Tư cười hì hì:-“Thế mà cũng phải hỏi, năm nay tất nhiên sẽ có bốn chúng ta đón giao thừa thôi….anh cả, tất nhiên phải bên chị cả rồi …”Cẩm bóc chiếc bánh lá, nhai ngồm ngoàm:-“Mẹ kiếp, ngon vãi đ…lâu lắm bố mày mới được thưởng thức cái vị này…”-“Chị cả gói đấy…còn hành muối nữa, có cả giò xào đấy…”-“Anh cả có phúc éo chịu được…thảo nào cứ quấn lấy chị cả…”-“Thì đại ca cũng đẹp trai phong độ, gái theo đầy mà…”-“Hay quá, lôi bia ra đây…”-“Nào, cạn, Hai chúc các chú năm sau cũng có phúc như đại ca…”-“Linh đâu rồi…”-“Chắc chạy đi chơi rồi…”-“Nào, cạn nào…Zô….”Giọng mấy người đàn ông sôi nổi, không hề để ý rằng… ở trong nhà vệ sinh, cô Út của họ đang khóc thút thít… *********************Ngoài đường đông nghịt, nhưng nghe nói có pháo hoa nên nàng nhất định đòi đi xem…hai người chen tới bả cả hơi tai…-“Hay về đi, em thích hôm nào anh bắn riêng cho em xem…”-“Thế còn gì là vui, lại tốn kém nữa….xem ở đây mới khí thế…anh xem bao người kìa, thích biết bao….”-“Ừ…đi…”Thấy nàng thích, hắn chiều chuộng…khổ nỗi đông quá, nàng thì gầy, hắn cản giác người ta chen phát thôi là bẹp mất…lo sợ gọi…-“Lan…”-“Gì anh …”-“Ngồi lên đây, nhanh lên…”Nàng ngại, hơi chần chừ, nhưng giờ bắn pháo hoa cũng sắp tới, nhanh nhẹn ngồi lên bả vai người yêu, hắn chạy rất nhanh…đó là lần đầu tiên nàng được kiệu…cảm giác hồi hộp hạnh phúc khiến nàng quên béng mất mình tới đây để xem pháo hoa…tới lúc nổ đùng đùng trên đầu, hắn gọi mới lẩm bẩm: “Thích lắm…hihi…”Hết pháo hoa, nàng từ từ tụt xuống…-“Không thích nữa à?”-“Thôi, sợ anh mỏi cổ, người yêu cõng em là được rồi…”Hắn cười trìu mến, nàng thì được bao nhiêu cân mà sợ này sợ nọ???-“Nặng không anh?”-“Nặng lắm…”Nàng đang định nhoài thì bị hắn giữ chặt, hình ảnh phía trước trở nên mờ mịt, cảm giác đầu óc hơi choáng, nàng không bướng nữa, khẽ dụi đầu vào lưng hắn:-“Em ngủ chút nhé, khi nào về tới nhà nhớ gọi em dậy đón giao thừa đấy….chúng ta cùng đếm ngược chào năm mới!!!”-“Nhất định thế…”-“Anh hứa đấy nhé…”-“Anh hứa!”11h55Nàng vẫn ngủ trong lòng hắn, ngoan ngoãn đáng yêu, nếu không vì lời hứa với nàng, có lẽ hắn cũng không nỡ đánh thức…-“Lan…dậy thôi…”-“Bé con, dậy đi nào…”Lay mãi mà nàng bướng bỉnh không dậy…-“Sắp sang năm mới rồi…bỏ mặc em giờ…”-“Chuẩn bị tới giao thừa rồi…không dậy đếm ngược hả…”Lúc đầu tưởng nàng trêu, hắn giở đủ trò, hôn hít cù cấu…xem con bé gan tới đâu…vậy mà nàng vẫn im lặng, không tỉnh… CHAP 37: TẾT (4)Tiếng gọi của hắn ngày một to, mà nàng thì vẫn cứ lặng yên…hắn dần dần mất kiểm soát, tay chân nàng mềm nhũn, môi trắng bệch, mặt tái xanh… tim hắn như bị đá đè, sợ hãi ôm người yêu phóng như điên dại…Đêm giao thừa, nhà nhà nâng cốc, mọi người chúc tụng nhau…một nơi nào đó ngoài phòng chờ của bệnh viện, người đàn ông ánh mắt đỏ hoe đứng dựa vào tường đầy bất lực… CHAP 38: ANH NHỚ EM LẮM ĐẤY, CÔ BÉ Ạ!Khi bác sĩ nói kết quả kiểm tra không có gì bất thường hắn mới nhẹ người, hắn trước đây chỉ biết nàng bị ngất vì đói, lần này không rõ nguyên nhân nên lo lắng, dặn bác sĩ làm các xét nghiệm lần nữa. Tới lần thứ hai, kết quả tốt mới đưa nàng về nhà.Từ lúc đặt nàng trên chiếc giường quen thuộc hắn cũng không dám ngủ, hắn muốn đợi nàng tỉnh, chắc rằng không sao nữa mới yên tâm…hắn định bụng, lần này sẽ mắng cho nàng một trận…Hắn cứ ngồi như thế, thời gian cứ từ từ trôi qua…mặt trời lên rồi lại lặn…Một ngày, nàng vẫn chưa tỉnh, chưa bao giờ nàng bị ngất lâu tới vậy, hắn nôn nóng gọi bác sĩ riêng tới nhà kiểm tra lại…tất cả đều rất bình thường…khiến hắn càng lo…Sang tới ngày thứ hai, nàng không tỉnh, hắn lòng như kiến đốt, gọi điện cho Hai bắt tìm bác sĩ giỏi nhất…-“Anh