
a nào cho mẹ mày vào trại, cấm đọc truyện hai tháng…”Còn duy nhất một cánh tay, của con Nhái, tất nhiên rồi, nó trẻ người non dạ, đâu đã cảm nhận được nỗi khổ khi không có tiền, tivi hay truyện???Cuối cùng cũng thấy có đứa trung thành với mình, bất chấp tất cả, mẹ tôi sung sướng, tự nhiên tôi thấy xấu hổ quá! CHAP 75: NGOẠI TRUYỆN 6: CẮM TRẠI ~CÚN~ (2)Ba tôi chơi xấu:-“Xem ra Nhái đồng ý nghĩa là Ngỗng cũng đồng ý nhỉ…vậy cứ thế mà làm…”-“Không, không ba ơi, trại là của con lắp, con không đồng ý… ”Vậy là con Nhái bất lực, mẹ tôi bực bội lườm ba tôi rồi bỏ đi!Chúng tôi nhìn thấy mắt ba trừng trừng, không ai dám tiến bước.Trở về lều, cùng cá cược.Anh Gà nói:-“15 phút, tao đặt 3 củ, đứa nào chơi thì vào”Chị Ngỗng:-“Được, 3 củ thì 3 củ, lần này căng, 30 phút”Tôi và Mèo một cửa, thấy mặt ba méo xệch, tôi có linh cảm tốt, mỗi đứa góp triệu rưỡi.-“Bọn em cá 10 phút”-“Bọn mày dở à, thua là chắc”Con Mèo tái mặt, nhưng tôi trấn an nó.Thằng Ếch cũng chơi, nó đặt 20 phút, riêng con Nhái bé quá chỉ ngồi hóng hớt.Bọn tôi im thin thít, hồi hộp chờ đợi.11 phút 23 giây…Ba tôi cầm áo khoác của mẹ, chạy vội ra khỏi trại.Theo luật, 10 phút ăn.Mặt anh chị em của tôi phải nói như đít nồi, còn trái tim tôi…như đang nhảy múa, tiền đâu, tiền đâu, về đây…Chúng tôi vơ vét đống polyme về trại, chưa chia vội, vì bây giờ, có trò hay hơn, một, hai, ba, bốn, năm, sáu…đủ sĩ số, bắt đầu bám bước ba.Chẳng mấy chốc, ba tôi đã ra bờ biển, từ đằng sau khoác áo cho mẹ.-“Eo lãng mạn thế!”Chị Ngỗng kêu.-“Mày cứ như đi rình lần đầu ý, im đi!”Anh Gà lên tiếng.Không hiểu lần này tức như nào mà mẹ tôi dùng chiêu độc, không la hét, không mắng, ba làm gì thì kệ, im lặng.Ba tôi sợ xanh mắt mèo.Tất nhiên, mẹ tôi thế thôi, ba tôi mà cứ ôm ôm, hôn hôn, nịnh nịnh hồi lâu là hết giận mà, biện pháp này chúng tôi đều cùng áp dụng khi bị điểm kém – thành công trăm phần trăm nha!Lâu lâu, cũng thấy mẹ dựa đầu vào vai ba, rồi lâu lâu, thấy ba tôi nhẹ nhàng bế mẹ về trại, chúng tôi hết trò xem, trở về chơi bài…Đó là những mùa hè tuổi thơ tôi!Tôi yêu gia đình tôi! CHAP 76: NGOẠI TRUYỆN 7: TẾT LẠI TỚI RỒI ~GÀ~Tết lại tới rồi!Tôi giống bác Minh tôi, năm vừa rồi, tôi tròn 15 tuổi, ba mẹ cho tôi xuất ngoại.Tôi mới xa nhà được mấy tháng thôi, mà sao tôi ngỡ như mình đã đi vài năm vậy!Lúc đi, cả đàn nhóc vẫy tay tạm biệt, ba mẹ rơm rớm, lúc đấy, tôi vì háo hức cái gọi là du học, nước Mỹ, đồ Tây,…nên chẳng có cảm giác gì.Bây giờ, mới thấm thía sự kinh khủng.Mỗi lần ba mẹ gọi sang, đều hỏi Tết có về không, tôi vì sĩ diện, kêu chẳng nhớ nhà, cũng chẳng muốn về, bên này rất vui.Hôm nay, xem trên mạng, thấy không khí Tết tấp nập quá, bạn bè để ảnh face cứ ầm ầm, lòng tôi bỗng trống trải.Chẳng kịp nghĩ nhiều, cũng chẳng kịp khóc nhớ nhà, tôi đặt luôn vé máy bay về!Trải qua nửa vòng trái đất, cuối cùng cũng đặt chân trên mảnh đất thân yêu, ngôi nhà này, ao cá này, những cái cây này, luống rau thơm mẹ tôi trồng kia…không hiểu sao mũi tôi cay, mắt tôi đỏ, tôi là nam nhi cơ mà, nhưng mà, vẫn vậy đó!Mẹ tôi nhìn thấy tôi, bất ngờ tới nỗi, đánh rơi cả rổ đậu xanh. So với mẹ các bạn, về tuổi tác, mẹ tôi khá trẻ, mới gần 35. So với tuổi, mẹ tôi còn trẻ hơn, tôi lại phát triển sớm, nên trông tôi và mẹ, không giống hai mẹ con cho lắm.Chính vì thế, mỗi lần tôi và mẹ quá thân mật, ba tôi thường rất không thích!Mẹ tôi khóc, làm tôi cũng khóc theo.Ba và các em tôi thấy động, ùa ra…Cả nhà chúng tôi, ôm nhau khóc khóc cười cười. Cái gia đình này, thật là!!!:X.Đêm 29.Nhà tôi chín người trải chiếu trên trần, cùng trông bánh chưng.Đó là giây phút rất đầm ấm, rất hạnh phúc.Bảy đứa chúng tôi cùng tranh nhau chui rúc vào cái chăn mỏng của ba mẹ, mỗi đứa giành một ít, ba mẹ ngồi giữa, cười, mặc bọn tôi.Ở bên cạnh nhiều chăn lắm chứ, nhưng thế này, vui hơn nhiều!Tôi hít một hơi, nghĩ ngợi xa xăm, tự dưng sợ thời gian trôi, sợ cái ngày phải quay lại Mỹ.Mà thôi, bỏ qua đi, tôi phải tận hưởng cái sung sướng trước mắt đã!Tôi yêu gia đình tôi!!! CHAP 77: KẾT~Việt~29 Tết Tôi với tay, bỏ thêm củi vào bếp.Nhìn vợ tôi và mấy đứa nhỏ ngủ rất ngon, vợ tôi dựa tôi, các con, có đứa dựa tôi, có đứa dựa nàng.Ánh lửa bập bùng phản chiếu từng gương mặt, lòng tôi bỗng thấy ấm, ấm như ngọn lửa kia vậy.Tôi hôn lên bờ môi đỏ mọng của vợ, tôi biết, tất cả ngọt ngào, bởi vì tôi có em!Cảm ơn vợ! Anh yêu em! Kiếp sau lại kết duyên nhé!~Lan~Đêm 30Cả nhà chúng tôi cùng đếm ngược đón giao thừa.Tiếng pháo hoa cùng tiếng cười đùa, lúc nào cảm giác căn nhà cũng có thể nổ tung.Khi thời khắc tới, chúng tôi nâng ly, và sau đó, anh luôn kéo tôi vào lòng, thân mật trìu mến, tình cảm nóng bỏng.Nhiều năm rồi, các con tôi cũng quen với cảnh như thế.Thậm chí, càng lúc chúng càng hò hét cổ vũ anh, khiến tôi chỉ muốn đào lỗ.Không thể chối cãi…tôi mãn nguyện!Tôi đã từng nghĩ, không ai có số phận hẩm hiu như mình, nhưng tôi đã lầm, đó âu chỉ là những thử thách nhỏ nhoi, để đưa tôi tới bến bờ hạnh phúc, tôi là người mẹ, người vợ, người phụ nữ may mắn nhất trên đời.Tôi biết, tất cả, bời vì tôi có anh!Cảm ơn chồng! Em yêu anh!!! Kiếp sau lại kết d