
há là cao thủ…tối hắn thường về muộn lắm, nhưng nàng không bao giờ ăn trước, nhất định phải đợi hắn về.Có lần, hắn vừa mới xuống xe, đập vào mắt là hình ảnh nàng ngồi thu lu, dựa vào cái cột trước nhà, ngủ lúc nào không hay, trầm lặng tới bế nàng, trên tay hắn, sao nhẹ tới vậy…hắn xót…Lúc nàng tỉnh, đã thấy hắn nhìn mình, bằng một ánh mắt sắc lạnh…-“Vịt…”Hắn không nói gì…-“Sao mặt khó coi thế…mọi việc không ổn à…”-“Không, rất tốt…”-“Vậy sao???”Hắn bực, lớn tiếng quát:-“ĐÃ BẢO LÀ ĂN TRƯỚC RỒI MÀ…”-“Trước sau thì cũng là ăn mà…”-“Tôi bảo em ăn trước!”-“Anh không thích ăn cùng em? Người ta đợi anh, không thấy mình quá đáng à???”Giải thích bao nhiêu lần mà nàng ương bướng đâu có chịu hiểu, hắn bó tay, đành phũ:-“Đúng, ăn với cô chán ngắt, lần sau ở nhà cô ăn trước đi, tôi ăn với bọn thằng Hai…”-“Chính anh nói nhé, kệ mẹ nhà anh…”-“Tối thì ở yên trong nhà, đừng ra ngoài hiên ngồi làm gì…”Nàng không nói gì, cố gắng kiềm nén…hắn đang công việc bận rộn, nàng không muốn làm hắn thêm mệt, nhưng buổi sáng hôm sau, nàng đã khóc tới sưng húp cả mắt, Vịt không yêu nàng nữa sao? Không cần nàng nữa rồi…cả ngày, cũng chẳng còn tâm trạng mà làm bánh trái gì cả, cứ ngồi thu thu trong phòng…Việt sợ nàng cứ đợi đêm, nên báo là hắn không về, một phần, hắn định đêm nay sẽ thức trắng giải quyết hết công việc, muộn lắm là chiều mai hắn có thể về nhà với nàng, dành thời gian cho nàng…Nàng ở nhà, nghe được điện thoại, lòng càng thêm chắc nghi vấn của mình…đêm còn chẳng thèm về…người ta nói, đàn ông dù yêu nhiều thế nào vẫn là đàn ông, hắn gìn giữ , tôn trọng nàng, nhưng ắt hẳn cũng có nhu cầu, lẽ nào, …suy nghĩ đủ điều…nàng buồn…con người cứng rắn như nàng, chưa bao giờ thấy buồn tới vậy…Con người nàng, kém nhất là khoản chịu đói, vậy mà cả ngày, tinh thần chán chường, không thèm ra khỏi phòng ngủ…Nàng nằm đó bao lâu, cũng không biết…chỉ biết, nghe thấy tiếng xe hắn dưới nhà, nàng nhất định dậy, nàng muốn hỏi hắn cho ra nhẽ, xem hắn có cần tình yêu này không???Đi về phía cầu thang, chân nàng bắt đầu lệch hướng, đầu óc lơ mơ… Hắn làm xuyên đêm, tới 2h chiều thì xong…Hắn vui vẻ mở cốp xe…Hắn mua rất nhiều đồ, hôm nay nhất định tự thân xuống bếp, bù đắp cho nàng…Vậy mà, khi bước vào nhà, nụ cười trên khuôn mặt tắt ngấm, nàng của hắn, nằm bất động dưới chân cầu thang, trán rỉ một dòng máu đỏ…Mặt hắn tái mét, ôm nàng gào thét…-“Là anh sai rồi…nhẽ ra tối qua anh phải về nhà…”-“Lẽ ra anh phải về sớm…mà không đáng nhẽ anh phải mang em theo anh…”Ngồi phòng chờ mà hắn hoảng loạng, Út và thằng Hai nghe đứa gác ngoài cổng nhà đại ca nói cũng vội vàng chạy tới. Chưa bao giờ hắn thấy anh cả rối loạn, khủng hoảng tới thế…có thể cảm nhận, hơi thở rất nặng nề…-“Đại ca, bình tĩnh đi, không sao đâu…”Hắn vẫn không nói gì…Út Linh thấy vậy, trên má khẽ rơi một giọt nước mắt…’Anh…sao không thể là em…’ CHAP 34: GIẬN QUÁ MẤT KHÔN-“Không sao, vết thương trên trán chỉ là ngoài da…chẳng qua là đói quá mệt nên ngất thôi…đợi bệnh nhân tỉnh có thể cho về nhà…”Út Linh nhìn anh Cả, ánh mắt anh sáng ngời…lúc vào phòng bệnh, anh nắm tay nó rất chặt, cả khuôn mặt anh áp lên người nó…từng hành động…từng cử chỉ như từng nhát dao cứa vào tim cô…cô thực sự không thể…không thể chứng kiến tình trạng đó tiếp tục…Anh cả, anh cả không là của cô thì cũng không là của ai cả…cô từ từ rời bệnh viện, càng ngày, ý nghĩ xấu ấy càng thúc đẩy trong đầu…Nàng tỉnh, cả phòng trắng xóa…hắn đang nắm tay nàng rất chặt, đầu nàng tự nhiên đau nhức…đúng rồi, nàng đang xuống cầu thang đón hắn…sao tự nhiên lại ở đây…-“Tỉnh rồi hả?”Hắn bỗng bỏ tay nàng ra, giọng rất lạnh lùng…một mình rời khỏi phòng bệnh, là hắn thực sự không cần nàng nữa sao??? Một giọt nước rơi ra từ khóe mắt…nàng cảm thấy bất an hơn bao giờ hết…Một lúc sau, hắn quay lại, đợi chai truyền hết, nhẹ nhàng bế nàng ra xe…Về tới nhà, đặt nàng trên trường kỉ, hắn ngồi ghế đối diện, sự phẫn nộ ngày càng rõ ràng…Nàng ngày càng buồn, khuôn mặt đẹp như hoa như lệ ủ rũ…-“Sao cả ngày hôm qua và hôm nay không ăn gì?”Chán nàng, muốn chia tay thì nói xừ ra, hỏi han làm quái gì…nàng cũng dùng giọng lạnh lùng đáp lại:-“Không muốn…”-“Cô biết cô bao nhiêu tuổi rồi không? ”Nói xong hắn mới giật mình nhỡ lời…-“TÔI KHÔNG BIẾT!”-“Cũng lớn bằng từng đấy rồi…bữa ăn của mình, đã biết không thể chịu đói…mà còn NGU thế…”-“Ừ, tôi là ngu đấy, chỉ có anh là khôn thôi”-“Cô bướng như ranh ấy!”-“Ha, lý do là bướng hả? Muốn chia tay thì nói mẹ ra đi…tôi đây không cần nhé…”Nàng điên…hắn nghe được xong cũng sốc…-“Muốn chia tay?”-“Không phải tôi, mà là anh…cả đêm qua đi với con nào không thèm về…đúng là có mới thì chửi cũ mà…”Hắn trợn tròn, nhìn nàng rồi bỏ vào bếp…Lúc sau bê ra một bát cháo, ngồi cạnh nàng, đưa thìa lên, nàng bướng nhất định không ăn…-“Tôi không thích…”-“Không thích là được hả?”Hắn bực, lấy tay bóp cằm, thừa cơ đưa thìa cháo vào miệng, nàng bướng bỉnh phun cả cháo ra mặt hắn…Hắn vẫn kiên nhẫn, lần thứ hai lặp lại động tác, nhưng giữ miệng nàng lâu hơn, không cho cơ hội nhổ ra ngoài…Chật vật mãi mới cho con tiểu yêu ăn hết bát cháo, hắn lặng lẽ bỏ lên