
Phòng ngủ phía trong, một bức tranh lớn từ từ dịch chuyển, lộ ra chiếc thang máy hình hộp trong suốt. Phong bước vào và định xuống tầng hầm thứ nhất. Hệ thống vừa báo có trục trặc ở… tháp làm lạnh!
Căn hầm tối.
Băng không rõ được thời gian nhưng thấy nhiệt độ ngày càng xuống thấp nên hiểu màn đêm đã buông xuống. Cô vẫn co ro một chỗ, nhưng lần này có chiếc áo bò rộng thùng thình. Có mùi máu tanh và hôi hám nhưng Băng không quan tâm, quan trọng là sống tiếp được lúc nào hay lúc ấy. Cô lần tìm chiếc hộp Zkilico, cố sức dốc xuống nhưng không một viên nào rơi ra, chỉ còn vỏ hộp rỗng… Cứ thế này đến nửa đêm sẽ khó sống được, nhân lúc còn chịu được phải làm gì đó… Và cô, chợt thấy cái lỗ hổng trên tường với vệt sáng chiếu xuống…
Bên kia bức tường có thể có người? Nếu không sao lại có ánh sáng? Vậy phải tìm cách báo hiệu! Nhưng cách nào, bức tường rất dày và Băng kiệt sức rồi, vừa đói vừa lạnh sao kêu được?… Băng nghĩ… cố nghĩ và… Khói! Nếu đốt lửa khói sẽ bay qua lỗ hổng! Hy vọng phút chốc bừng lên, Băng lần đi tìm mấy chai rượu. Ý nghĩ sẽ được cứu làm cô quên hết nỗi sợ hãi về những bộ xương người.
Nhưng… lửa cồn hầu như không có khói, phải có gì để đốt… Phải! Chiếc áo bò…
Khang bước ra từ phòng Lâm Chấn Đông, nỗi tức giận lắng xuống thành nỗi khó chịu.
“Được, ta bỏ qua chuyện kho hàng, với điều kiện con sẽ mua lại nó trong tháng này. Nhưng con đừng nghĩ ta không biết tại sao con làm mất lô hàng. Ta không nghĩ con là loại đàn ông coi trọng đàn bà đâu. Chỉ là cảm xúc nhất thời nên quên đi, con cần biết thứ gì là quan trọng nhất! Còn nữa, ta biết rất rõ chuyện về lũ chó hoang đấy. Nếu, dù chỉ là trong ý định thôi, con muốn cứu con bé đó bằng cách ra tay với chúng, ta nghĩ, con không có một chút tư cách hay bản lĩnh để cầm quyền! Đương nhiên con có thể cứu con bé theo cách khác, hoặc quên nó đi, ta sẽ rất hài lòng về con.”
Khang thấy càng lúc càng khó chịu… Quên sao? Quên một người con gái, chẳng phải chuyện quá nực cười để Lâm Chấn Đông phải nhắc đến sao? Cậu có thể vứt một đám vào thùng rác sau khi đã qua đêm… Nhưng Băng, Băng khác hoàn toàn đám con gái đó…
Băng cố dịch ra xa bức tường lạnh như băng, nhìn đám lửa vẫn cháy, thỉnh thoảng kêu lách tách vì vải bò. Khói bắt đầu bốc lên… ngập phòng. Băng ho sù sụ rồi cố lết ra xa hơn. Càng ngày càng lạnh mà lại chỉ phong phanh chiếc váy lụa, Băng biết cơ hội không có nhiều. Chỉ trước nửa đêm thôi, nếu không ai xuống tầng hầm và phát hiện ra khói thì cô không thể sống được tới sáng mai!
– Cậu chủ! – Sheely đang bước đến.
– Sao rồi?
– Em cho người đến lục soát lại và vẫn không tìm thấy, không một cái cửa nào dẫn sang phòng khác!
– Điên đầu! Tao muốn điên đầu lắm rồi! Chỉ vì một đứa con gái mà tao…
– Em biết cô ấy làm ảnh hưởng tới cậu chủ rất nhiều, nên em sẽ không muốn cậu phải làm gì nữa… Mục tiêu…
– Quan trọng nhất! Tao sẽ lấy lại sự hài lòng của cha!
– Bên cậu Hai vừa báo tháp làm lạnh gặp trục trặc. Sẽ sửa sớm nhưng dễ ảnh hưởng đến công nhân trong xưởng chế tạo. Em nghĩ cậu chủ nên xuống kiểm tra.
– Xuống tầng hầm? Lâu rồi, tao cũng không đi kiểm tra…
– Vậy bây giờ…
– Không! Tao không có hứng. Cả ngày nay điên đầu lắm rồi. Tao đã hẹn mấy thằng bạn đi đua xe. Xảy ra chuyện gì mày lo đi.
– Cậu chủ…
– Tao đang tìm cách để quên nàng thôi. – Bạo lực, tốc độ và gái là cách khiến Khang quên một chuyện không vui nhanh nhất – Tin tao đi, ý nghĩ nàng sẽ chết ở đâu đó chỗ lũ khốn kia không làm tao dễ chịu tí nào.
Khang bỏ đi, tay quản lý vẫn đứng đó.
– Nhưng cậu chủ vẫn mặc kệ cho cô ấy chết, đền mạng cho Seiky. Em không thể làm gì hơn để cứu cô ấy, em hận chính mình!
Hai cánh cửa trắng lớn bằng sắt từ từ khép lại, vài làn hơi mỏng đột ngột bị xua đi trong không khí, Chấn Phong vừa bước ra với một chiếc áo choàng trên người. Cậu chịu lạnh tốt nhưng ở dưới này, nhiệt độ luôn âm nên buộc phải mặc áo nếu không muốn bị đóng băng. Một hành lang dài, trắng toát. Trên hành lang, không khí như ngưng tụ và hơi lạnh toả ra khắp nơi. Dưới này, những bức tường rất rắn chắc và rất dày để giữ nhiệt không quá thấp như ở khu tháp làm lạnh, đủ để cho người thường sống được.
Phong vẫn sải bước trên hành lang sáng…
Cậu bỗng dừng chân, nhíu mày thật nhẹ và hơi quay đầu. Một lớp khói trắng đục phun ra từ một lỗ hổng nhỏ ngang tầm mắt Phong. Bên kia bức tường không phải khu làm lạnh… Phong đang nhớ xem theo bản thiết kế khu biệt thực và tầng hầm cậu đã làm thì bên kia bức tường là gì… Chưa thể nhớ ra! Và điều đó có quan trọng với Phong? Không hề!!
Chân Phong bước tiếp…
10 giờ đêm.
Băng ngồi co ro một góc, chân tay đã tím tái. Lửa đã tắt từ lâu, khói cũng thôi không bốc lên nữa, căn hầm lại bao trùm bóng tối. Băng bỗng thấy không nên dùng chiếc áo bò để tạo khói và nuôi hy vọng. Đến bây giờ thì chẳng có ai phát hiện ra cái lỗ hổng ấy cả, tức là không ai có thể đến cứu Băng. Cô cảm thấy hơi lạnh từ từ ngấm vào từng thớ thịt, làm máu chảy chậm lại và tim co thắt không đều. Đến ngưỡng giới hạn, khí quản sẽ bị siết chặt, người đông cứng như đóng băng và sẽ chết vì thiếu oxy.