Duck hunt
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210551

Bình chọn: 10.00/10/1055 lượt.

như một con robot, hắn hạ tay, lùi ra xa. Băng bước theo cô quản gia, không biết Như đang mỉm cười nham hiểm…

– Hix. Tao bị chảy máu mũi ròng ròng luôn…

– Chết rồi…

– Trời ạ! Cả mày cũng bị giật điện chứ gì? Hoàn hồn đê! Tao đã bảo đẹp lắm mà… đẹp thật…

– Chết rồi…

– Trời ạ! Mày sao thế?

– Cô gái ấy đi cùng cô quản gia và biến mất một tiếng đồng hồ rồi!!!

– Hả? Hả???????????

Ào…

Cả cốc nước tạt vào mặt Băng. Cô hơi cựa quậy và rướn người dậy… Từ từ mở mắt, đầu hơi choáng. Chuyện gì đã xảy ra? Đi cùng cô quản gia… bỗng bị ai bịt miệng, thứ gì đó xộc vào mũi, rồi chẳng còn biết gì … Và giờ, cô đang ngã bệt dưới sàn… và đôi mắt lờ mờ thấy… thấy căn phòng của… “lũ chó hoang”!

– Dậy rồi kìa! Haha…

– Ngủ lúc nữa có phải đỡ khổ không? Lần này thì tổng thống cũng chẳng cứu nổi.

– Đừng nói thế, nàng sợ đấy! Có phải nàng sát hại Seiky nhà mình đâu?

– Nhưng vì nàng mà Seiky chết! Nàng phải đền tội!

– Thế nào?

– Lột da ra… dội nước sôi vào…

– Nghe đã quá… làm đi.. hahaha…

Đám tội phạm cười ngặt nghẽo, chúng chỉ nói cho sướng tai thôi, chứ xử lí đứa con gái kia, phải để Leader!

– Lột da… e tội nghiệp cô em quá – Leader đã xuất hiện, mắt nhìn xuống, chằm chằm vào Hải Băng – Em làm Seiky của anh mất mạng! Seiky! Seiky yêu quý của anh! Anh làm sao bắt em chết ngay được chứ?.. Anh muốn em chết từ từ… chết trong đau đớn, hãi hùng… Nhưng mình em chịu đau thôi chưa đủ… phải rồi… chưa đủ!

Tên Leader ra hiệu cho một tên đàn em mang lại một chiếc máy quay phim.

– Phải để Lâm Chấn Khang nhìn thấy cảnh em đau đớn ra sao, phải để hắn tận mắt thấy người con gái của hắn thuộc về tay kẻ khác thế nào, phải để hắn lồng lộn lên… như lúc anh nhận ra…. Seiky… đã chết… Nào! Bắt đầu! Máy chạy!!

– Nói xem, em muốn chơi gì trước, người đẹp? – Một tên tội phạm quay hình rất gần, Leader đang cởi áo.

– Nói đi! Anh muốn nghe em nói lắm…

Băng quay mặt đi, không muốn nói gì với kẻ bệnh hoạn trước mặt. Như mọi lần, tên quái thú lập tức nổi cơn điên. Hắn bóp cổ Băng, ép cô vào tường, miệng rít lên:

– Nói! Nói! Có nói không???

Băng không chống cự, tảng lờ đi. Tên Leader vẫn rít lên.

– Seiky của tao!! Mày giết Seiky của tao!!

Hắn bỗng buông tay, quay người bò tới chiếc bàn yêu thích của hắn. Tay chân hắn như phát điên lên, hắn lôi từ gầm bàn ra một nắm nghe sột sột, rồi hắn lại chồm tới gần Băng.

– Nhìn đây! Mày đã giết chết Seiky của tao!!Nhìn đây!

Băng đưa mắt nhìn tay tên Leader. Một nắm da trăn! Sần sùi. Loang lổ. Mỏng tang. Bóng láng dưới ánh đèn. Tay tên quái thú nắm chặt lại, những đường gân xanh nổi lên chằng chịt, bàn tay run lên… Một tay hắn giơ lên, thô kệch, hung bạo, bóp miệng Băng, cô lắc đầu không chống cự được. Ngón tay hắn như bọc sắt, ép miệng Băng phải mở ra. Và tay kia, hắn ập tới, nhét cả nắm da trăn vào cái miệng khốn khổ. Leader như một con thú điên dại, hắn dùng hết sức ép Băng vào tường và nhét bằng hết thứ da gớm ghiếc kia vào miệng cô, đẩy hai hàm cô ngậm lại. Băng vẫn cố vùng vẫy nhưng bất lực… Máy quay vẫn làm việc. Tên quái thú buông tay, ngửa cổ cười ha hả… Băng gập người… móc họng lôi ra cả mớ kinh khủng kia, rồi ho sù sụ trong lúc tên tội phạm và đồng bọn vẫn cười khoái trá.

Leader ngừng cười, Băng đã thở đều hơn, không biết lũ bệnh hoạn kia còn muốn gì. Tên Leader cúi xuống …

– Sao? Vui không em? – Hắn cúi xuống gần hơn, mặt hắn sát mặt Băng, cách vài cen-ti-mét:

– Tại Lâm Chấn Khang nên em mới khổ vậy đấy. Giờ hắn đâu rồi? Không đến cứu em nữa sao? Hắn sẽ thế nào khi xem đoạn băng này. – Leader thè đầu lưỡi, liếm nhẹ lên gò má Băng, cô nhắm nghiền mắt, hai tay nắm chặt lại, cố giữ cho người không run lên…

Quản lý của Khang về, nhận ra mình về hơi muộn, quá giờ ăn đã lâu.

– Hai ngươi có biết đường mang bữa tối đến cho cô ấy không vậy?

– Dạ… quản lý…

– Sao thế? Có chuyện gì à?

– Quản lý… chúng em… chúng em…

– Sao? Chuyện gì? – Sheeply gắt lên.

– Không… không thấy cô gái đó đâu cả ạ…

Sheeply muốn điên lên tức thời, nhưng kiềm chế được, phải tìm cách giải quyết:

– Không thấy từ lúc nào?

– Là quản gia đưa đi… hơn một tiếng rồi không quay lại ạ…

Quản lý lao về phòng mình, phải biết quản gia đã đưa Băng đi đâu. Trong phòng của các quản lý, có máy tính với chức năng duy nhất là xem camera trên tất cả các dãy hành lang của khu biệt thự.

– Điều hết người sang khu B! Chuyện quan trọng!

– Chuyện gì mà…

– Nhanh lên! Trước khi cậu Cả về xé xác cả lũ ra!!

Băng vẫn bị đè vào tường… cô cố xua đi cái cảm giác ghê tởm mỗi lần lưỡi tên quái thú chạm vào mình… ghê tởm! Cho đến lúc, hắn dừng lại, hai hàm răng mở ra và cắn vào cổ Băng như… gặm một miếng thịt. Băng không đau, chỉ thấy thứ gì sắc, xuyên vào da, làm máu chảy ra. Tên Leader ngẩng lên, miệng hắn đầy máu… Băng muốn phát ói khi thấy hắn liếm máu cô trên môi, trông như một thứ đồ uống ngon lắm vậy. Vài tên tội phạm chẳng hiểu sao Băng bị cắn cho chảy máu mà chẳng kêu rên gì. Máu vẫn túa ra từ vết cắn…

– Bây giờ…cho máu em… dính hết lên cơ thể em nhé…

Hắn lôi Băng lại và chận xuống đất, hắn định giơ tay xé tung cái váy trắng và làm trò