
đồi bại, mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi.
– Đại ca! Quản lý của cậu Khang đến!
Leader dừng lại, rộng miệng cười nhạt:
– Em lại gặp may rồi, nhưng anh sẽ không để em đi dễ dàng đâu.
Hắn ra hiệu cho máy quay dừng. Hai tên khác lại kéo Băng lên.
– Đại ca, giấu cô em ở đâu?
– Chơi vậy đủ rồi, để nó đói và sợ hãi đến chết đi!
– Hiểu rồi… đại ca!
Hai tên kéo Băng đi xềnh xệch, cô mệt và không phản kháng được nữa… Chúng cùng đẩy chiếc giường phía trong cùng phòng – giường của Leader ra, dưới gầm giường có một nắp đậy giống như nắp xuống tầng hầm. Tên tội phạm kéo nắp, phía dưới tối om, tên còn lại đẩy Băng xuống. Cô không chịu, nhưng hai tên quá khoẻ, chúng nhận cho Băng ngã xuống. Băng bị bóng tối nuốt gọn. Nắp đóng lại cùng tiếng ngã của cô…
– Lũ điên kia! Trả người tình của cậu Chấn Khang đây!
Giọng quản lý cất lên khó chịu. Tên Leader đang tiến lại, tay kéo lại áo khoác.
– Có việc gì mà quản lý đến giờ này? Oh, còn mang theo nhiều chó nghiệp vụ nhỉ? – Giọng điệu nhạo báng của Leader không làm Sheeply quan tâm, Sheeply đang để ý tới cái miệng đỏ lòm máu của tên tội phạm, máu dính cả ngoài miệng và trên tay hắn.
– Mày…
– Có gì đâu! Bữa tối thật ngon. Có điều không bắt chước Seiky nuốt chửng con mồi được thôi.
– Thằng điên! Mày giấu cô ấy đâu rồi?
– Ai kia? Tôi chỉ vừa ăn sống một con cừu non thôi mà.
Không thể chịu đựng thêm, quản lý của Khang ra hiệu cho đám đàn em tiến lên, một nửa giương súng, lên đạn, nhằm vào đám tội phạm.
– Còn lại lục soát phòng!
– Rõ!
Đám tội phạm đứng nguyên cho đám cận vệ lục soát. Tên Leader vẫn nhìn tay quản lý vẻ nhởn nhơ.
– Cứ thoải mái thôi! Tôi đâu dám ăn trộm thứ gì của cậu Cả chứ.
– Lát nữa rồi biết! – Quản lý đã thấy một tên tội phạm kéo Băng vào phòng này trên camera, vậy nên chắc chắn cô phải ở đâu đó trong này.
– Quản lý, không thấy đâu ạ!
– Gì cơ? Tìm khắp nơi chưa? Nhà tắm, khu vệ sinh, tủ quần áo?
– Tìm hết rồi ạ!
Vẻ mặt quản lý chợt căng thẳng.
– Cho rút quân được chưa? Chúng tôi chẳng vui vẻ gì khi cứ bị quấy rầy thế này đâu!
– Cậu Cả về rồi cả lũ chúng mày sẽ không toàn mạng!
– Rất vui lòng chờ – Leader cười.
– Đại ca, cứ để cô ta dưới đó à?
– Nếu muốn, chúng mày xuống đó mà mua vui.
– Dạ không… tụi em không có ý đó…
– Để coi cậu Cả đáng kính sẽ làm gì … Oh, hoá ra cô quản gia khu biệt thự này lại đáng yêu như vậy… ha…ha…ha…
CHAP 21
[21'>
… Quản lý của Khang đi qua đi lại trong phòng cậu chủ, nghĩ về chuyện tại sao Băng có thể biến mất trong một căn phòng kín… Mọi suy nghĩ đều dẫn tới giải pháp: gọi cho cậu chủ! Nhưng lần này, Khang lại làm hỏng việc nữa thì… Nghĩ nát óc, Sheeply rốt cuộc vẫn quyết định gọi cho Khang:
– Mẹ kiếp! Tao chết đến nơi rồi mà mày vẫn không tha hả? – Giọng Khang gằn lên nhè nhẹ, có vẻ cố nói nhỏ để xung quanh không nghe
– Cậu chủ, xong việc chưa ạ?
– Đang bị cớm siết, dập máy đi!
– Khoan cậu chủ! Hải Băng bị…
– Đừng có gọi tên cô ấy! Có chuyện gì thì đem người ra giải quyết, tao chưa về được đâu!
– Cô ấy bị lũ chó bắt cóc… Em nghĩ tên Leader trả thù vụ Seiky…
– Lũ cớm!!! Tao gọi sau!!
Tit…tit… tit… Khang đã tắt máy. Tay quản lý cũng chẳng rõ cậu chủ có nghe được gì không…
Băng từ từ mở mắt, từ lúc bị đẩy xuống cái hầm, cô đã bị ngất đi gần hai tiếng. Vết cắn ở cổ đã ngậm miệng nhưng vết thương trên đầu do bị đập xuống sàn thì vẫn còn chảy máu. Không đau, nhưng Băng thấy đầu hơi choáng. Cô chống tay cố sức ngồi dậy. Xung quanh tối om, im bặt. Đây là đâu? Cô chẳng thấy gì cả, như đang bị nhấn chìm trong bóng tối dưới đáy vực thẳm. Băng xoay người tìm khắp nơi một nguồn sáng… Và giữa bóng tối rờn rợn bủa vây, cô dễ dàng tìm được một lỗ nhỏ trên bức tường. Vậy là chỗ này bị bao bọc bởi bốn bức tường kín? Nhìn phía trên, tối om và chẳng biết trần cao bao nhiêu. Cái lỗ sáng nhỏ kia chẳng đủ để nhìn thấy thứ gì … Quan trọng là lúc này, cơn choáng váng qua đi, cô chợt nhận ra dưới này, nhiệt độ thấp hơn phía trên rất nhiều… Cô thoáng rùng mình, biết cơ thể bắt đầu không điều chỉnh được nhiệt. Cô quờ tay tìm hộp Zkilico. Giữa bóng tối mịt mùng, Băng đã tìm thấy cái hộp và nhét được một viêc thuốc vào miệng. Zkilico tan ra trong tích tắc và Băng cảm giác như có ngọn lửa đang nhen lên ở cuống họng, tràn xuống… Làm sao có thể ở đây và chống lại cái lạnh bằng số Zkilico có hạn? Làm sao có thể ngồi yên đây và hy vọng ai đó tới cứu mình? Không! Trước khi có người tới cứu, phải tự tìm cách cứu mình đã. Sau khi nhiệt độ cơ thể Băng thăng bằng trở lại, bộ óc cô bắt đầu làm việc. Không thể trèo lên và trở lại phòng của lũ tội phạm, chỉ còn cách tìm lối ra. Cô xua tay quờ quạng khắp xung quanh. Máu từ vết thương vẫn rỉ ra, nhưng lúc này căn bệnh mất cảm giác thật có ích… Chợt, Băng chạm vào thứ gì đó… rồi vài thứ khác, chúng dài dài và có vẻ nhẹ, nằm cạnh nhau như có sự sắp xếp… Không có ích, Băng sờ chỗ khác, lại là những thứ tương tự, va vào nhau nghe tiếng cộp rất nhẹ. Không thể đoán ra là thứ gì,có lẽ chúng tràn lan dưới này… Băng quyết định bò đi, có thể sẽ tìm thấy thứ gì đánh ra lửa được…
Bàn tay