
ữa tàu về cảng rồi, cậu chủ đi đâu vậy?
– Sẵn sàng hết chưa?
– Xong rồi. Chỉ đợi cậu chủ đến nữa thôi.
– Biết rồi.
Khang tắt máy, quay đi. Đầu đang nghĩ sẽ phóng mô tô đến hết tốc độ, dù không kịp giờ tàu về cảng thì cũng sẽ cố đến sớm nhất có thể. Trong đầu Khang, chẳng còn ý niệm nào về người con gái đằng sau, điều cậu quan tâm và khó chịu vô cùng là nhiệm vụ được giao sẽ thất bại chỉ vì một giây không chịu nổi cái suy nghĩ, Băng sẽ gặp nguy hiểm trước “lũ chó dại”, và Khang đã cho xe quay đầu trở về nhà. Khang định bước thật nhanh. Nhưng… cậu bỗng khựng lại. Khang hơi cúi đầu… nhìn một bàn tay yếu ớt vừa nắm lấy tay mình từ đằng sau.
– Đừng… đi… – Giọng nói nhỏ nhẹ như có chút van nài vang lên. Khang hơi xoay người.
– Vì em mà ba đã không hài lòng về ta. Bây giờ em muốn vì em mà ta lại không hoàn thành nhiệm vụ nữa sao? Giờ em có chết trước mắt ta thì ta… cũng kệ! Bỏ tay ra đi.
Khang gạt tay Băng xuống và định quay đi… Nhưng… một lần nữa khựng lại. Tim cậu đập lạc một nhịp… khi…
Đôi tay ấy đưa lên… ôm chầm lấy người Khang!!
Mặt Băng úp vào ngực Khang như muốn tìm sự an toàn hạn hữu.
– Đừng… đi – cô lặp lại y như lúc nãy.
Chính cô cũng chẳng hiểu tại sao lại làm thế… chỉ biết cô vừa trải qua một điều kinh hoàng chạm đến nỗi sợ hãi tột cùng thôi. Tất cả những điều lo lắng của Khang bay đi đâu hết. Thay vào đó, cậu chỉ cảm thấy… cánh tay dịu dàng ấy đang ôm lấy mình… giọng nói ngọt ngào ấy vang lên muốn Khang ở lại… Lần đầu tiên! Là lần đầu tiên Băng chủ động ôm lấy Khang như cần một sự bảo vệ, như – cần – có – KHANG…
Khang cúi xuống hôn nhẹ lên tóc người con gái ấy…
– Ừ. Không đi.
Chấn Khang kéo tay Băng về phía cửa, trong phòng, vòi phun chữa cháy tự động đang làm việc. Trước khi bước cùng Khang ra ngoài, Băng ngoái lại nhìn cảnh tượng ấy lần nữa… một vệt cháy dài… cô ngẩng đầu lên, hình ảnh cuối cùng hiện ra là… một khoảng trần nhà có những lỗ sáng li ti như hàng vạn mũi kim xuyên qua, mang theo ánh nắng chiếu xuống mất dần như tan vào không trung…
CHAP 20
[20'>
CHƯƠNG VI: GIAO KÈO
– Tao đang bận nên sẽ giết lũ chó hoang chúng mày sau!
Khang hằn học nhìn tên Leader. Lũ tội phạm đang bị mấy tên đàn em của Khang chĩa súng vào nên không dám ho he gì. Chỉ có tên Leader là nhìn Băng, cười nhạt.
– Rút – Khang ra lệnh cho đám đàn em.
– Ư…a…a…
Tiếng hét man sợ vang lên như tiếng sấm, dội đến khắp các dãy hành lang khu B… Tiếng hét như của một kẻ vừa bị chặt mất tứ chi, đau đến tột cùng của nỗi đau… Tiếng hét của tên quái thú Leader. Hắn vừa nhận ra… Seiky… đã chết!
Khu A.
Sau bữa tối không ai đến dùng bữa, đám giúp việc vẫn phải dọn thức ăn, rửa bát đĩa.
– Cẩn thận vỡ chén, để tâm vào.
– Mày điêu vừa thôi.
– Không, tao thề với trời đất tao nói thật. Rõ ràng tao thấy cô tiểu thư đó ngồi cạnh cậu Hai, hai người thân mật vô cùng.
– Mày bảo tiểu thư đó và cậu Cả nằm chung một giường tao còn tin được chứ với cậu Hai…
– Trời ơi, đầu tiên tao cũng nghĩ mắt bị lé đấy chớ. Nhưng đúng là sự thật 1000%
– Chả nhẽ cô tiểu thư ấy muốn cưa cả hai cậu chủ nhà mình?
– Cỡ đó cũng dễ lắm… nhưng mà… với cậu Hai, è, không tin được!
– Phải đấy, cậu Hai xưa nay có ưa con gái đâu. Ai đụng vào còn chết như chơi ấy chứ.
– Tao thề tao nói thật mà, tiểu thư đó đẹp quá chứ bộ.
– Không lẽ hai cậu chủ nhà mình yêu một người?
– Như phim truyền hình ý nhỉ… hi…
Thụy An trở ra phòng ăn, gặp cô quản gia.
– Chị nghe về chuyện bên khu B chưa?
– Rồi. Con ranh đó may mắn lắm.
– Chúng ta không cần phải loại cái gai trong mắt bằng sức của mình nên nhờ một kẻ khác.
– Ai?
– Leader…
– Chẳng phải hắn đã thất bại và bị cậu Cả…
– Hắn sẽ không dừng lại đâu. Lần này chỉ là thiếu tính toán nên mới vậy. Chị nghĩ sao nếu… chúng ta giúp hắn đây.
– Ổn lắm… ngày càng thông minh đấy, Thụy An.
23 giờ hơn.
Băng nằm trên giường, ngủ ngon lành. Khang ngồi cạnh ngắm nhìn, tay vẫn nắm lấy tay Băng. Quản lý bước vào.
– Cảm ơn cậu chủ.
– Vì sao?
– Vì đã quay trở về cứu cô ấy.
– Cô ấy là người của mày sao mà cảm ơn?
– Em có thể biết tại sao… cậu chủ quay về không?
– Không biết. Nhưng không có lần sau đâu.
Reng. Di động của Khang rung, cậu mở máy:
– Sao?
– Em xin lỗi, cậu chủ. Cảnh sát cơ động rượt ghê quá. Tụi em chỉ cho được một ô tô vào kho phế thải gần công viên được thôi. Một ô tô còn lại và đám anh em bị tóm mất rồi ạ.
Bàn tay Khang bỏ ra khỏi tay Băng. Cậu đứng dậy, người bắt đầu nóng lên.
– Vậy là chỉ giữ được một nửa kho thiết bị?
– Em xin lỗi. Không ngờ lần này lũ cớm siết ghê quá.
– Được rồi. Chúng mày rút đi. Cho tao địa chỉ chính xác cất chiếc xe còn lại.
– …
Khang tắt máy, nuốt khan.
– Không đưa được hàng về sao cậu chủ?
– Bị lũ hải quan giữ lại nhưng chúng đã dỡ lên ô tô trốn đi. Rồi lũ cảnh sát cơ động đuổi theo bắt được một ô tô, nửa kho thiết bị. Giờ phải tìm cách đưa chiếc xe còn lại về đây.
– Vậy là… mất một nửa. Nếu cậu chủ đến nói chuyện với bọn hải quan trước… có lẽ đã…
– Im đi. Nếu mày không gọi giữa chừng, tao sẽ đến được.
Khang lại phía bàn, mở ngăn kéo lấy ra chiếc ipad, mở bản đồ th