The Soda Pop
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210263

Bình chọn: 9.00/10/1026 lượt.

đựng thêm! Bàn tay rắn chắc của Phong túm lấy vai Chi và không dùng hết sức, cậu cũng đẩy được cô ra một cách thô bạo. Chi cảm thấy bị đẩy rất mạnh và toàn bộ cơ thể bị xô ra phía trước… Cô nhìn Phong, lúng túng. Khi ánh mắt lạnh lùng đó đang dán vào mình, Phong đứng dậy, cố giữ bình tĩnh. Hai tay cậu giật phăng hàng khuy áo… chiếc sơ mi bị ném văng ra đất. Cậu bước vào phòng trong lấy một chiếc áo khác và trở ra khi tay đang cài khuy.

– Anh… em xin lỗi. Em bị trượt chân.

– Anh… đừng đi… em không cố ý mà…

Vô ích. Phong lướt qua cô, mở cửa, ra khỏi phòng.

– Hix… mỗi lần chạm vào anh ấy là anh ấy lại thay áo sao. – Chi đưa vạt áo lên mũi – Thơm đấy chứ. Mình mất hàng giờ để chọn nước hoa mà… từ giờ sẽ không dùng loại này nữa…

Chi mở cửa bước ra khỏi phòng 102. Đúng lúc quản lý của Phong chuẩn bị vào. Tay quản lý hơi cúi đầu.

– Tiểu thư chắc là…

– Hoàng Yến Chi.

– Rất vui được biết. Tôi là quản lý của cậu Hai. Cậu Hai mới đi có việc…

– À không, tôi đã gặp anh Phong trong phòng lúc nãy rồi.

Tay quản lý hơi nhíu mày vì cách gọi thân mật của cô tiểu thư này.

– Có vẻ như… tiểu thư rất quan tâm đến cậu chủ của tôi.

– Tôi thích anh Phong!

Quản lý suýt bật cười vì câu trả lời đơn giản và thẳng thẳn ấy.

– Tôi còn chưa biết cậu chủ và tiểu thư quen nhau lúc nào… Nhưng tôi phải nói thật rằng, cậu chủ của tôi… không… dễ tính cho lắm.

– Còn gì nữa?

– Ừm… cậu chủ xưa nay không ưa có người ở cạnh mình, nhất lại là con gái. Và cậu… rất dễ nổi nóng nếu có người làm phiền.

– Có coi người ta tồn tại đâu cơ chứ… nhưng chắc nổi nóng chút thôi hả?

– Một chút?? À… đến mức giết người thì có gọi là một chút không?

– Ôi trời ơi!

Quản lý không định làm Yến Chi sợ Chấn Phong, nhưng tốt nhất nên cảnh báo trước vài điều.

– Dù sao nếu tiểu thư muốn tôi cũng sẵn lòng giúp.

– Cảm ơn. Vậy là… thích làm việc dài dài, thích yên tĩnh một mình, thích nghe mp3… thỉnh thoảng nổi nóng… có khi giết người…

– Kha khá đúng đấy! – Tay quản lý nói vẻ ái ngại.

– Trời. Anh ấy thật manly! Anh ấy thích loại nước hoa nào?

– Cái này thì…

– Không biết thì thôi. Tôi về đây, mai đến nha.

Chi giơ mấy ngón tay vẫy vẫy rồi thủng thẳng ra về, để lại tay quản lý vẫn đứng sững sờ…

– Không thể tin nổi. Con gái bây giờ lạ thật… Nhưng cũng tốt, cậu chủ không cần làm gì cũng xong việc ông chủ giao. Nếu cậu biết cách nắm giữ con cá vàng… sẽ có ích lắm đây.



6 giờ tối.

– Cậu chủ. Dùng bữa tối đã.

– Không cần. 6 giờ 40, tàu về cảng rồi. Ngươi qua phòng ta đưa cô ấy sang khu A ăn tối, nói là ta có việc về muộn.

– Vâng!

Xạch xạch! Khang nạp đạn đầy hai khẩu súng ngắn và súng tỉa, giắt bên thắt lưng. Cậu thường không phải ra mặt lo những vụ nguy hiểm trực tiếp chạm mặt lũ hải quan và cảnh sát cơ động nhưng lần này là bất đắc dĩ. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ đưa kho thiết bị về an toàn thì chắc chắn Lâm Chấn Đông sẽ không dừng ở việc chỉ trích nữa. Khang khoác chiếc áo choàng đen ôm người, khá gọn gàng. Đeo bao tay và đội một chiếc mũ lưỡi trai đen.

– Cậu chủ cẩn thận!

– Biết rồi.

– Leader! Cậu Cả vừa ra khỏi cổng.

– Hành động đi!

Sheeply – quản lý của Khang bước nhanh về phòng cậu chủ, không hiểu sao hắn thấy vui vui vì cậu chủ quan tâm tới Hải Băng… Bỗng, một tên đàn em chạy đến, vẻ mặt hớt hải:

– Có người báo vài tên bên khu B chạy ra ngoài, đánh bị thương hai người quản lý của khu B và ba tên cảnh vệ nữa ạ.

– Phát hiện lâu chưa?

– Không biết chính xác nhưng hình như vừa lúc cậu Cả dẫn người đi…

Sheeply đã chạy như bay đi… Hắn vào phòng cậu chủ mắt dáo dác tìm một người… rốt cuộc không thấy đâu.

– Nguy rồi… Mình chủ quan quá!

Quản lý của Khang rút di động:

– Alo?

– Bọn chó hoang lại sổng chuồng, còn đánh bị thương cảnh vệ nữa.

– Mẹ kiếp. Mày không biết phải làm gì hả? Sao việc gì cũng đổ dồn lên đầu tao thế? Sắp ra đến cảng rồi, cúp máy đi.

– Cậu chủ, nhưng bọn chúng nhắm vào cô ấy! – Giọng Sheeply liến thoắng.

– Sao?

– Chắc tên Leader sai người bắt cô ấy về khu B rồi!

Sững lại ba giây, đầu bên kia bỗng vang lên tiếng gắt:

– Đầu óc mày là đầu óc bã đậu hả? Phải biết chuyện gì quan trọng hơn chứ! Mày nghĩ giữa cô ta và mục tiêu của tao thì tao chọn thứ gì? – Giọng Khang sầm xuống – Mày không xử lý được thì… mặc kệ luôn đi!

Tít… tít… tít……

– Nhưng… cậu chủ…

Khang đã tắt máy. Tay quản lý đã nhầm, dù Khang có tình cảm với Băng thật lòng đi nữa thì so với sự nghiệp của Khang nó cũng chẳng là gì.

– Quản lý?

– Điều vài người sang khu B cho tôi.

– Xin lỗi. Người cậu Cả đã điều đi hết rồi. Chỉ còn người của cậu Hai. Nếu không có chỉ thị từ phía cậu Hai thì em không quyết định được.

– Đang có việc quan trọng, tôi chỉ mượn vài người…

– Em nhắc lại nếu không có chỉ thị của cậu Hai thì em không thể…

Tít… tít… Sheeply đã dập máy vì biết không thể nói nhiều với mấy kẻ dưới này… Quản lý của Khang bước nhanh ra ngoài, tay rút khẩu súng trong người kiểm tra đạn.

Quản lý của Phong vừa bước khỏi phòng 102 đã chạm mặt Sheeply:

– Cậu Hai đâu?

– Có chuyện gì?

– Tôi cần gặp gấp. Tôi cần mượn vài kẻ dưới…

– Không được! Cậu nghĩ cậu Ha