Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328272

Bình chọn: 9.00/10/827 lượt.

cẩn thận. Chẳng lẽ anh nghĩ rằng đưa gái về nhà ngủ là thực hiện quy định sao?

Mặt Chấn Khang chợt tắt nét cười vui thích.

Cùng lúc tay quản lý của Khang chạy vào.

– Cậu Cả. Mười giờ chuyến bay đi Los Angerlet sẽ khởi hành.

Chấn Khang quay ngoắt, bước ra cửa, bỏ lại một câu bực bội:

– Biết rồi!

Chấn Nam luôn cố gắng giữ hoà khí với anh trai, nhưng cái tính khó chịu của Khang không cho phép. Nam quay đầu về phía sau, nâng bàn tay Hải Băng lên.

– Em không sao chứ? Có bị thương không?

Băng khẽ lắc đầu.

– Lần sau phải cẩn thận hơn… Em không cần dọn chỗ này đâu, về phòng đi!

– Cậu Ba. Em xin lỗi.

– Như đâu có lỗi. Được rồi, không sao cả. Nhưng em không cần chịu trách nhiệm cho lỗi của ai đâu. Xảy ra chuyện gì cứ nói với ta.

– Vâng!

– Ngày kia ta sẽ ra nước ngoài, chắc không thể về trong một hai ngày. Nên em…

– Em hiểu rồi. Quản lý tốt việc nhà và chăm sóc cô bé đó.

– Ừ! Ta luôn yên tâm về em!

*

– “Xin lỗi! Cha về muộn. Gần 1 giờ rồi, công chúa của cha chưa ngủ sao?… Ở nhà một mình sợ lắm phải không?

– Không sợ. Con chờ cha về.

– Cha ôm một cái nào. Con gái cha ngoan nhỉ. Chẳng lúc nào hỏi vì sao cha hay về muộn…

– Không phải công việc của cha rất quan trọng sao? Con lớn rồi, tự chăm sóc được mà.

– Tám tuổi, còn nhỏ xíu mà! Cách con nói giống hệt mẹ con đấy… Sau này lớn, con gái cha sẽ rất đẹp, đẹp như mẹ vậy.

– Cha nhớ mẹ không?

– Ừ, nhớ lắm! Cuối tuần cha con mình đi thăm mẹ nhé.

– Tuần trước cha cũng bảo vậy.

– Ừ, cha hay thất hứa nhỉ? Cha bận quá… Băng à, chờ cha một thời gian. Làm xong việc này cha sẽ nghỉ. Cha con mình sẽ xây một ngôi nhà cạnh biển và sống suốt đời nhé…

– Con thích biển!

– Mẹ con cũng thế. Cha cũng từng hứa sẽ cùng mẹ con đến một bãi biển rộng lớn, ngày ngày nghe gió reo, sóng hát… Con biết lí do còn tên Hải Băng chứ? Tên con là mơ ước của cha mẹ, mơ ước… không bao giờ có thể thực hiện nữa…

– Sao… mẹ lại rời bỏ chúng ta…

– Cha xin lỗi….cha đã không thể bảo vệ được mẹ… cha xin lỗi, xin lỗi con!”

Băng giật mình tỉnh giấc. Nhìn xung quanh, bóng đêm bủa vây. Cô bé ngồi dậy, lau giọt mồ hôi rơi xuống má. Đối với cô bé, những giấc mơ như thế này là ác mộng.

Cạch…

Thụy An mò mẫm bước vào phòng ngủ, không dám bật điện vì mọi người đang ngủ say… Cô loạng choạng tiến lại chiếc giường của mình, và nhận ra cô bạn mình chưa ngủ… Giữa bóng tối, ánh đèn ngủ hắt qua làm Hải Băng thấy khuôn mặt của Thụy An. Khuôn mặt nhợt nhạt, không sức sống, không nụ cười toe toét mọi ngày. Mái tóc xõa xuống lộn xộn, ướt nhẹp mồ hôi. Quần áo xộc xệch, khuy áo vài cái bung, vài cái cài lệch. Thụy An chẳng nói gì, thẫn thờ ngồi phịch xuống giường… Băng cũng im lặng, chỉ nhìn cô bạn. Băng cảm nhận được… những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô bạn hay cười…

Ngày hôm nay, là phiên Thụy An dọn dẹp bên khu B!



Cô quản gia nắm cả mớ tóc Hải Băng giật mạnh về phía mình:

– Chưa làm xong thì đừng có ăn cơm với tao!

Như đẩy mạnh cô bé vào tường.

– Mỗi lần nhìn thấy mày là tao ngứa mắt kinh khủng.

Như ném về phía Băng một cái lườm khó chịu rồi quay đi. Thụy An rón rén lại gần cô bạn.

– Dọn khu vệ sinh là việc của tất cả mọi người mà. Mình bạn dọn đến khi nào mới xong… Xin lỗi, chị Như mà biết mình giúp bạn thì…

– …

Băng bò trên sàn khu vệ sinh, hai tay cầm hai cái giẻ kì cọ hùng hục. Chẳng cần biết khi nào sẽ xong, không bực bội, không khó chịu, cô bé vẫn làm đều đều, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả bộ quần áo.

12 giờ trưa.

Băng trở lại khu sinh hoạt, người rã rời, hai mí mắt muốn sụp xuống. Người cô bé dơ từ đầu xuống chân. Cô bé đẩy cánh cửa bước vào…

Ào…

Cả xô nước từ đâu đó dội thẳng vào mặt Băng, nước chảy từ đầu xuống ướt sũng bộ quần áo, suýt chút nữa Băng không đứng vững.

– Úi! Không may nhá. Chị đang đổ nước sao em lại vào hả?

– Trời ơi, sao mày mạnh tay thế, tội nghiệp em nó.

– Thôi, người nó cũng đang bẩn, coi như tắm luôn.

Mấy cô giúp việc nhao nhao lên. Cô quản gia đang ngồi trên bàn ăn thưởng thức tách trà nóng với một vẻ khoan khoái vô cùng.

– Trật tự! Gì mà lộn xộn thế? – Kiều Như lên tiếng rồi đặt tách trà xuống bàn, đưa mắt nhìn về phía Hải Băng.

– Xong rồi sao? Nhanh hơn tao nghĩ. Người mày nhìn bẩn thỉu thật làm người khác khó chịu! Không biết việc làm sao? Mang đồ ăn đến phòng cậu Hai đi!

Thụy An đứng phắt dậy:

– Chị à, người bạn ấy dơ vậy để bạn ấy đi tắm đã…. không thì để em mang đến phòng cậu Hai cho…

– Tao mà biết đứa nào làm hộ thì liệu hồn! Nghe chưa!!

– Em…



Hải Băng bê khay đồ ăn đi trên hành lang. Cô bé dừng lại trước khu vệ sinh.

Băng để vòi nước xối từ trên cao xuống, cho trôi hết những gì dơ bẩn. Dù sao cũng đã ướt rồi, mấy tiếng sau… lại khô thôi!

– Chị Như. Em thấy không ổn chút nào.

– Ăn không ăn đi. Mày nhì nhèo cái gì thế?

– Chị Như. Em nói thật đấy. Nhỡ cậu Hai nổi điên lên…..

– Thì nó chết chớ sao!

– Tao đang nói với chị Như, chúng mày lắm mồm quá. Nó chết thì tốt, nhỡ cậu Hai trách tội cả đám thì biết làm sao?

– Mày không rõ tính cậu Hai sao. Có bao giờ chỉ mặt ai kể tội. Thấy khó chịu với ai thì “nốc ao” luôn!

– Nói vậy nghĩa


Polaroid