XtGem Forum catalog
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328375

Bình chọn: 8.00/10/837 lượt.

u cơ thể Hải Băng cảm giác được, không phải là vết thương mà là nhiệt độ ngoài hành lang lúc này, 11 giờ 23 phút đêm!

Chân tay cô bé bắt đầu run lên, người lạnh toát… Đi đến cuối hành lang, chân cô bé khuỵu xuống… Máu từ vết thương vẫn túa ra trên khuôn mặt nhợt nhạt, môi khô lại vì mất nước. Hải Băng cảm thấy khó thở, cảm giác như có cái gì đó đang siết lại nơi khí quản… Bàn tay run bần bật lần đi trên vạt áo… Cô bé móc từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ trong suốt, nghe lọc xọc những viên thuốc nhỏ lộn xộn bên trong. Một tay cố cầm chắc chiếc hộp, tay kia lần trên nắp hộp, nhưng ngón tay cái mới chạm nhẹ trên thanh gạt thì… những giọt máu chợt nhỏ xuống mu bàn tay. Mắt Băng hơi lóe lên trước khi cô bé nằm xuống sàn. Cô bé giờ mới nhận thấy mình bị chảy máu và đã mất máu quá nhiều…

11 giờ 30 phút. Phòng 101.

-Anh, nằm tiếp đi, em mệt quá!

Chấn Khang đứng cạnh giường, tay cài nút áo sơ mi, mặc cho cô nàng chân dài dưới giường đang nheo nhéo lên. Khang rút mấy tờ tiền trong túi vứt xuống giường:

– Đủ rồi! Về khách sạn mà ngủ!

– Thôi mà… sao anh bắt em về giữa nửa đêm thế này.

– Tôi sẽ nói cho cô nghe một quy tắc của tôi. Tôi rất ghét đứa con gái nào ở trong phòng tôi quá hai tiếng. Và tôi rất thích giết kẻ nào mà tôi ghét!

Chấn Khang cười khẩy một cái rồi quay người bước đi. Cô tiếp viên hốt hoảng bật dậy, người nổi da gà ớn lạnh.

– Cậu chủ!

– Đưa cô ta ra ngoài rồi cho người thay chăn gối và ga giường đi!

– Vâng!

Chấn Khang bước đi trên hành lang và chợt dừng lại khi thấy một cô bé nằm sõng soài giữa lối đi. Tay đút túi, Khang nhìn chằm chằm vào cô bé với vẻ thản nhiên. Cậu chưa nhận ra vết thương trên trán Băng vì cô bé nằm nghiêng sang một bên. Khang chợt cười, đầu nghĩ xem có trò gì thú vị có thể thực hiện lúc này hay không. Khang ngồi xuống, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Băng, những ngón tay vuốt ve cổ áo, nhẹ nhàng đưa xuống.

– Lớn lên… em sẽ đẹp cỡ nào nhỉ? Ta thật sự muốn biết đấy…

Ngón tay Chấn Khang khựng lại, cậu vừa nhận ra áo Băng loang đầy máu, cậu khẽ nhíu mày.

Chuông di động của Khang bỗng reo lên.

-Mẹ kiếp! Alo?

– …

– Lũ đần độn! Lô hàng đó không ít hơn 20.000 USD. Chúng mày mà để bọn hải quan chạm vào, tao sẽ xé xác từng đứa!

– …

– Được rồi! Tao đến ngay đây!

Khang tắt máy, quay lại nhìn Băng, tặc lưỡi.

– Nếu em còn sống cho đến lúc ta về, ta sẽ giết kẻ nào làm em ra thế này, người đẹp ạ!

11 giờ 45 phút.

Chấn Phong đi trên hành lang, vẫn cái vẻ ngang tàn và lạnh lùng hết mức. Không bao giờ ra khỏi phòng vào giờ này, nhưng hôm nay, cậu cần vài linh kiện cho chiếc mp3 bị sập nguồn. Không có nhạc, Phong không thể bình tĩnh để ngủ. Phong dừng chân ngay chỗ anh Cả đã dừng, khuôn mặt lơ đễnh cúi xuống, đôi mắt vô hồn chạm vào cô bé đang bất động dưới sàn. Ánh mắt chậm rãi đưa đi… Mái tóc đen huyền xõa xuống sàn gạch, đôi mắt với hàng mi cong dài, chiếc mũi thẳng và cái miệng xinh xắn… Nhưng đôi mắt Phong không dừng lại ở bất kì điểm nào mà dừng ở… vũng máu loang ra cạnh khuôn mặt thuần khiết ấy. Vết thương chưa tự cầm được máu, trong khi Hải Băng vẫn run lên và da tái đi vì lạnh. Nét mặt không hề thay đổi, mắt Phong nhìn thẳng trở lại và chân cậu… bước tiếp. Phong lướt qua người Hải Băng như chưa từng thấy sự tồn tại của cô bé, ánh mắt không một lần xao động.

12 giờ hơn.

– Cậu chủ. Hay để tôi gọi bác sĩ?

– Không sao. Ta chỉ hơi mệt thôi. Chắc tại thời tiết không tốt.

Quản lý của Chấn Nam kéo vali đi sau cậu chủ, lo lắng khi Chấn Nam chưa hết ốm đã vội vã lên máy bay về nước sau nửa tháng xuất cảnh.

– Vậy để tôi cho người nấu bữa ăn nhẹ…

– Không cần, ta không đói. Đừng đánh thức mọi người.

– Cậu chủ không nên quá nhẹ nhàng với người làm…

– Ta biết rồi!

Chấn Nam bước nhanh trên hành lang, chỉ muốn về phòng ngủ một giấc cho đến sáng… Và, cũng như hai người anh, cậu nhìn thấy một cảnh tượng không mấy đẹp đẽ…

– Đã có chuyện gì xảy ra vậy, cậu chủ? – Tay quản lý bước tới.

– Nếu ta biết thì đã tốt. Trước mắt phải cần cầm máu cho cô bé đã!

Nam luôn bình tĩnh để giải quyết vấn đề. Cậu đã được học cách không hoảng loạn trong mọi tình huống. Vậy nên cho dù vô cùng lo lắng, cậu vẫn giữ được bình tĩnh để đưa Hải Băng về phòng mình.

– Có nguy hiểm gì không, cậu chủ?

– Tốt rồi! Ta đã cầm được máu.

Chấn Nam bỏ bông băng và xi lanh xuống khay, rồi lấy khăn lau máu trên mặt cô bé, hết sức nhẹ nhàng.

– Tôi sẽ gọi tất cả người làm đến. Chắc chắn phải có lí do…

– Cô bé bị đồ thủy tinh đập vào đầu! – Nam gắp một mảnh thủy tinh nhỏ dính trên tóc Hải Băng lên, cẩn trọng xem xét.

– Không lẽ vô tình bị thương nặng thế?

– Không, là cố ý… Ta sẽ giải quyết việc này vào sáng mai.

Nam tiếp tục cầm chiếc khăn lau máu trên mặt và cổ cho Băng. Cô bé vẫn mê man. Đột nhiên, từ vết thương, máu bỗng chảy ra làm ướt mảng băng bông.

– Không ổn rồi! Winter, lấy cho ta thuốc cầm máu và kháng viêm liều mạnh! Không thể nào, sao lại khó cầm máu thế nhỉ?

Nam bóc lớp bông băng. Vết thương không sâu cũng không quá rộng. Cậu chậm rãi rắc thuốc, vẫn thấy khó hiểu vì không cầm được máu, trong khi vết thương có