XtGem Forum catalog
Biết Tỏ Cùng Ai – Quỳnh Dao

Biết Tỏ Cùng Ai – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322825

Bình chọn: 10.00/10/282 lượt.

g câu khước từ nhiệm vụ chưa đến môi thì hình ảnh trước mặt đã làm nàng bàng hoàng.

Lão Nghị, ông già khó tính và tàn nhẫn đang ngồi tựa người vào gối, khuôn mặt tái xanh với những vết nhăn mệt nhọc hằn lên trán. Tất cả sự cọc cằn thô lỗ bình thường đã biến mất, thay vào đó, Vi nhìn thấy những giọt lệ đọng trên mắt già nua. Giọt lệ! Sự hiện diện của những giọt nước mắt lạ lùng làm Vi xúc động. Người tàn nhẫn và khô cằn như ông Nghị có thể chảy nước mắt được sao? Vũ Vi bước tới cạnh giường, cúi người xuống.

– Ông Nghị, ông vẫn khỏe chứ?

Lão Nghị ngước mắt lên, đôi mắt mệt mỏi và đầy nét buồn.

-Đừng xin nghỉ nghe, chúng ta sẽ làm hòa nhau.

Vũ Vi cúi xuống lặng lẽ kéo thẳng khăn trải giường lại, nàng ấp úng.

– Ai… Ai nói với ông là tôi sẽ xin thôi phục dịch cho ông.

-Chính thái độ ban nãy của cô đã cho biết.

Ông Nghị đặt tay lên bàn tay Vũ Vi trên giường tiếp.

– Đúng ra cô phải họ Định.

– Ông nói cái chi?

– Cô phải là con gái tôi mới đúng.

Vũ Vi nhướng mày.

– Để ông suốt ngày trợn mắt la hét à?

Ông Nghi cười ngất! Vi cũng cười theo.

– Tôi thích cô lắm, nào bây giờ đỡ tôi ngồi dậy đi chứ.

Thế là suốt ngày hôm đó họ rất thân nhau, Vi không nhắc tới chuyện gia đình ông Nghị cũng như không làm ông bực mình. Mãi đến tối, khi đến giờ thay phiên trực (nàng chỉ trực ngày, còn đêm trao lại cho người y tá khác).

Sự mệt mỏi và bao nhiêu âu lo ban ngày làm thân xác rã rời, bước qua hàng lang dài vừa định lên bậc thang thì từ chiếc ghế dài bên lối đi, một gã đàn ông cao và gầy vụt đứng dậy cản lối. Vũ Vi hoảng hốt lùi ra sau, gã đàn ông có đôi mắt thật bén, mái tóc rối, chiếc mũi cao và mặt đầy râu, hắn mặc áo hở cổ và chiếc quần cao bồi đã bạc màu.

– Ông… Ông muốn gì?

– Cô là y tá trực của ông Định Khắc Nghị phải không?

– Vâng.

– Tôi muốn biết bệnh trạng của ông ấy.

Vũ Vi nhíu mày.

– Nhưng ông là ai chớ?

– Tôi là ai cô không cần biết. gã đàn ông cắn nhẹ môi, mắt thoáng buồn – Ông ấy… có thể chết không?

Vũ Vi do dự một lúc.

– Ông… Tốt nhất là ông đến hỏi bác sĩ vì bác sĩ sẽ rành hơn tôi nhiều.

Gã đàn ông chẳng chịu thua.

– Tôi biết cô biết làm sao hơn là trả lời.

– Bây giờ thì vẫn khỏe, nhưng theo lời bác sĩ thì ông ấy chỉ còn sống cao lắm là một năm nữa thôi.

Gã thanh niên có vẻ xúc động, thật nhanh hắn quay mặt đi, Vũ Vi trông thấy gã đặt ngón tay lên miệng, đôi vai run nhẹ, nhưng chỉ mấy phút sau, hắn quay lại, ngoài khuôn mặt tái nhạt đi nàng không còn trông thấy gì nữa.

– Cám ơn cô, xin đừng cho ông ấy biết có tôi ghé qua đây, vì ông ấy thù tôi lắm.

Vũ Vi bàng hoàng.

– Nhưng ông là ai?

Gã thanh niên nhìn thẳng, mắt hắn buồn vô cùng.

– Tôi không có tên.

– Cái gì? Vũ Vi ngạc nhiên – Làm gì lại không có tên?

– Nếu cô muốn có một cái tên để gọi, thì cứ gọi tôi là Nhược Trần, có nghĩa là “Như cát bụi vậy thôi”. Hiểu không? Chẳng có một giá trị gì cả, chỉ như cát bụi, một cơn gió là bay mất hết!

Vừa nói xong là gã quay lưng mất hút dưới thang lầu.

Vũ Vi đứng yên. Nhược Trần, Nhược Trần… Cái tên lạ lùng mà nàng vẫn tưởng là “Nhược Thành”… Giống như cát bụi… Nhưng hắn ta là ai? Ông Nghị, người đàn ông kỳ lạ… Từ lúc hành nghề y tá đến nay nàng chưa hề trông thấy những nhân vật kỳ quái như vậy bao giờ.

Chương 3

– Cô y tá trực tối qua làm tôi mệt suýt chết!

Ông Nghị ngồi trên xe lăn vừa thấy Vũ Vi bước vào đã nói.

– Cô ấy vừa ngu lại vừa đần, nói cái gì cũng không hiểu, thật không hiểu trường y tá huấn luyện mấy cô thế nào mà ba bốn năm chẳng đào tạo được một người nào lành nghề. Cô y tá đêm qua cũng vậy vừa nghe tôi hét mấy tiếng đã khóc mò rồi làm ăn gì được nữa?

Vũ Vi kéo thẳng lại khăn trải giường yên lặng nghe khi ông Nghị dứt lời nàng mới quay lại cười tươi.

– Trường y tá mở ra là để huấn luyện chúng tôi chăm sóc bệnh nhân tầm thường chức đâu phải chỉ để chăm sóc cho riêng ông đâu, ông ạ.

– Cô muốn nói… Tôi không phải là người bình thường?

– Vâng, ông là một người khá đặc biệt.

– Đặc biệt chỗ nào?

Vũ Vi nhìn thẳng vào mắt ông Nghị

– Tôi nghĩ ông đã thấy. Nóng nảy, dễ giận, cố chấp, ương ngạnh lại không nhẫn nại. Với những bản tính đó, có bao nhiêu người chịu đựng ông nổi chứ? Vì vậy, ông đừng nên đòi hỏi ở mấy cô y tá nhiều thứ quá, nhiệm vụ của họ không có ghi rõ là phải ngồì nghe thiên hạ chửi rủa!

Ông Nghị trợn mắt.

– Trời ơi sao cô lại hình dung tôi như một bạo chúa vậy?

– Có lẽ ông cũng gần như vậy. Vũ Vi nghĩ ngợi – Mỗi người chúng ta đều có một không gian, một lãnh thổ riêng cho chính mình, chúng ta có thể làm trời làm đất gì trong đó thì làm, nhưng bước ra ngoài thì không nên.

Ông Nghị đăm đăm nhìn Vi, ánh mắt ông thật khó hiểu, không khí trong phòng như đọng lại, một lúc, ông từ từ lăn xe về phía cửa sổ nhìn ra ngoài.

– Cô lạ lắm, cô có quá nhiều tư tưởng kỳ quặc.

Vũ Vi cười.

– Không phải thế đâu, tôi chỉ là một đứa con gái bình thường có điều tôi cứng rắn hơn.

– Vâng, đó chính là lý do tôi chịu thua cô.

Vũ Vi nhướng mày.

– Làm gì có chuyện đó, dễ gì ông bị người khác xô ngã, chẳng qua tôi muốn nói, thái độ của ông đã ra ngoài trách vụ của một y tá.