XtGem Forum catalog
Biết Tỏ Cùng Ai – Quỳnh Dao

Biết Tỏ Cùng Ai – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323614

Bình chọn: 7.5.00/10/361 lượt.

đứng chết đó làm gì, mau mang quà vào nhà xem… Ê này… Khởi Khởi, đừng trèo lên hồ… té chết bây giờ… ối giời ơi, Mỹ Kỳ đâu, cô không coi Võ Võ con cô, nó nắm tóc bé Vân Vân nhà tôi kìa…

– Trời ơi trời!

Ông Nghị kêu lên, ông ngã người xuống ghế Salon xong quay sang Vũ Vi:

– Cô thấy không tôi hạnh phúc quá phải không? Con cháu đầy đàn… Khổ thật… Cô làm ơn kiếm cho tôi một ít thuốc an thần đi, hôm nay mà chẳng có thuốc chắc tôi phải chết mất!

Chương 11

Giọng nói chát chúa của Tứ Văn chưa dứt thì một đám người đã vào phòng khách, bà Lý nhìn thấy Khởi Khởi sủi đôi giày lấm bùn lên thảm trắng đã lộ vẻ bất bình ngay, Thúy Liên thì tìm cớ lánh ngay không muốn để cho những người không phải chủ nhân lên mặt chủ sai bảọ Trong khi ông Nghị ngồi yên trong ghế (Salon). Nhược Trần đã dùng xong điểm tâm (thật ra chàng đã không ăn gì cả) đứng tựa lưng gần lò sưởi, tay cầm ly rượu lặng lẽ ngắm đám đông vừa mới vào. Gương mặt chàng như bao phủ một lớp sa mù nhạt. Vũ Vi ngỡ ngàng không biết mình nên đứng lại hay bỏ đi.

Tứ Văn thấy hỏa lò đang rực lửa kêu lên:

– Trời ơi, đốt lửa rồi à? Thế là tuyệt, cha hay thật, biết hưởng thụ…

Vừa nói tới đây mắt cô ta chạm ngay mắt Nhược Trần, như vừa khám phá ra một ngạc nhiên lớn, Tứ Văn lắp bắp.

– Ơ! sao lại…

Rồi quay ra sau.

– Anh Bồi Trung ơi, nhìn dùm xem… đây là ai nè?

Nhược Trần rời bức tường, chậm rãi bước tới.

– Ngạc nhiên lắm à? Đâu có phải người chết mới hiện hồn về đâu?

– À cậu Trần. Bồi Trung là người bình tĩnh nhất, hắn giả vờ kêu lên:

– Cậu về từ bao giờ thế?

– Hôm qua.

Nhược Trần đáp cụt ngủn. Bồi Hoa lộ vẻ bất bình ngay.

– Đúng rồi, đây là lúc tốt nhất để cậu trở về.

– Thế à?

Nhược Trần lạnh lùng:

– Lúc này thấy anh có vẻ mập đấy. Cái mập của những tên nhà giàu rửng mỡ.

– Cậu nói gì?

Bồi Hoa mất bình tĩnh ngay.

– Tôi đâu có bỏ đi lang thang thất tình như cậu đâu mà phải ốm chứ.

– Thôi đủ rồi.

Ông Nghị đứng phắt dậy, nhìn Bồi Trung và Bồi Hoa.

– Chúng bây đến đây để thăm tao hay là để cãi lộn với Nhược Trần chứ?

– Cứ để anh ấy nói cha!

Nhược Trần ra vẻ bình thản đón nhận nhưng những mạch máu ở hai bên thái dương chàng lại càng lúc càng đập nhanh.

– Tôi có lời mừng cho anh đấy Bồi Hoa, lúc nầy giàu rồi chứ?

– Dù sao tôi cũng khá hơn cậu.

Bồi Hoa trề môi, Nhược Trần nhún vai.

– Còn anh Bồi Trung chắc cũng khá lắm?

– Cám ơn cậu tôi cũng không đến nỗi nào.

Nhược Trần bước đến cạnh ông Nghị.

– Vậy thì, cha cũng nên hãnh diện khi thấy mình có hai đứa con, đứa nào cũng nên người, cũng có gia đình hạnh phúc toàn vẹn, cha có được hai đứa con nên người thì phải có một thằng hư đốn, lêu lỏng như con để giảm bớt niềm vui chớ. Nhưng cha có bực không? Cha sẽ xử trí như thế nào đối với một thằng con chẳng nên người như con chứ?

Ông Nghị nhín thẳng vào mắt Trần, thái độ ông thay đổi đột ngột.

– Con đã đưa cha vào thế kẹt… Để ta xem nào… Phải rồi, đối với những đứa hư đốn như ngươi thì ta chỉ còn cách… giữ lại bên cạnh, từ từ dạy dỗ, cảm hóa…

– Còn những đứa con nên người xứng đáng của cha?

Nhược Trần hỏi.

– À, à…

Ông Nghị nhún vai một chút:

– Nó đã nên người thì nó có thể tự sống được rồi, cần gì đến ta dạy dỗ nuôi nấng.

– Trời ơi!

Tứ Văn la lên, cô nàng không hiểu ông Nghị và Nhược Trần đang pha trò:

– Con ngoan chẳng nuôi, đi nuôi con hư à?

Chỉ có Bồi Trung lanh trí, hét vợ

– Tứ Văn, em có im mồm không, đồ ngu!

Tứ Văn hổ thẹn trước đám đông, quay sang chồng.

– Ồ, sao anh lại mắng em? Em có lầm lỗi gì đâu mà anh lại nói em ngu chứ? Ngu mà sinh con cái cho anh à, phải mà bây giờ con nầy già rồi, nên anh mới chê, anh mới chửi mắng đừng tưởng những hành động lén lút bên ngoài của anh với mấy con quỷ cái kia qua mặt được em…

– Nín!

Bồi Trung giận dữ quát!

– Đồ ngu! Bộ anh đưa em đến đây để cãi lộn sao chứ?

– Trời ơi!

Tứ Văn kêu lên như gà bị cắt tiết:

– Anh muốn giết em hả, cứ giết đi!

Mỹ Kỳ với giọng thật chua coan thiệp.

– Chị Tứ Văn, đừng nên làm ồn không lẽ chị không hiểu người ta định đẩy mình ra cửa sao?

Bấy giờ Tứ Văn mới hiểu ra, ngượng ngùng một chút rồi cũng “mở máy”.

– Tại sao chứ? Không lẽ con cái chúng ta đều là con hoaang chứ không phải con của giòng máu họ Định sao?

– Tứ Văn.

Gương mặt Bồi Trung đanh lại, hắn trừng mắt nhìn vợ:

– Cô đừng ăn nói hồ đồ như vậy, coi chừng tôi đấy!

Tứ Văn có vẻ khủng khiếp trước những lời hăm dọa của chồng, cô nàng đỏ mặt tía tai im lặng. Mỹ Kỳ thừa dịp chen vô một câu.

– Có lẽ con cháu chúng ta thuộc loại vô lại vì ông cha chúng nó có quá khứ mờ ám không chừng!

– Mỹ Kỳ!

Ông Nghị giận dữ bước tới mặt con dâu.

– Cô nói gì, giải thích tôi nghe xem?

Mỹ Kỳ không chịu thua.

– Tôi đâu có dám nói gì đâu, ngay cả anh Bồi Trung và Bồi Hoa cũng không có quyền nói thì phận dâu con chúng tôi làm gì dám lắm mồm chứ?

Ông Nghị thẳng tay.

– Được rồi, nếu cô thấy cô không có quyền nói thì làm ơn im cái mồm lại đi.

Bồi Hoa bước tới đỡ vợ

– Thưa cha, trong đầu óc cha bây giờ chỉ có thằng Trần thôi chứ chẳng có chúng con phải không?

Ông Nghị giận dữ:

– Ai nói thế? Tại sao tụi bây không nghĩ