
nào con cũng có chuyện để nói, có lần ta nói với nhau hơn nửa khuya hở cha?
– Ờ.
Ông Nghị gật đầu với cái cười hồi tưởng, và đến lúc Vi trên lầu bước xuống, thì hỏa lò đã hừng hực lửa, gian phòng nhuộm kín màu than hồng.
– Ồ tuyệt quá.
Vi kêu lên:
– Cho tôi tham dự hội nghị với nhé?
– Chỉ sợ cô không muốn thôi. Nhược Trần đáp.
– Sao vậy, tôi đang lạnh cóng đây này.
– Ai bảo cô sáng sớm đã ra vườn chi?
– Ai bảo anh cất ngôi nhà quá hấp dẫn thế này?
Vũ Vi đáp, khiến Nhược Trần không chịu được quay sang ông Nghị.
– Đó cha thấy không, cô y tá này còn kiêm thêm nghề chõi nữa mà.
Ông Nghị cười.
– Đến giờ phút này con mới biết sao?
Vũ Vi ngồi xuống ghế, vòng tay ôm gối. Chiếc Pull màu đỏ và chiếc quần ống voi khiến nàng trẻ lạ.
Ngồi bên lò sưởi với những ánh lửa nhuộm hồng đôi má, Vi nói.
– Bây giờ tôi mới thấy tất cả giá trị của đồng tiền. Muốn hưởng thụ đều phải có sự hiện diện của nó. Muốn đọc một quyển sách hay muốn uống một tách trà ngon, muốn có một lò sưởi ấm và những giây phút thoải mái ấm cúng đều phải xài đến tiền, vì vậy sống trong xã hội hiện tại mà bảo là không ham danh lợi, bất cần giàu sang… thì đều là nói chuyện khoác lác.
Ông Nghị gật đầu:
– Cô nói đúng. Sống ở thời buổi này bất cứ một việc gì đều cần sự xông xáo của ta. Sự thành công thì bao giờ cũng khó khăn chứ chuyện thất bại thì không bao giờ ở xa ta cả. Con người thường sợ hãi hai chữ thất bại, nhưng không muốn dấn thân và lúc nào cũng ưa tìm lý do để biện minh cho sự thất bại của mình.
Nhược Trần ngồi bên lò sưởi, yên lặng, mắt chàng chớp nhanh với những ánh lửa hồng. Trong khi Vũ Vi chống tay lên cằm nhìn những ánh lửa màu xanh. Gian phòng lại chìm trong yên lặng. Mãi đến lúc bà Lý vào.
– Ông chủ, cậu ba và cô Vi không dùng điểm tâm à? Trời lạnh thế này để lâu một tí cơm nguội mất.
Vũ Vi nhảy nhỏm lên:
– À tôi quên chứ! hèn gì nãy giờ bụng đánh lô tô mãi.
Thái độ của Vi khiến ông Nghị cười xòa, ông nói nhỏ.
– Vẫn còn trẻ con thấy rõ.
Nhược Trần cũng thấy vui, chàng lên tiếng với bà Lý.
– Bà Lý ơi…
Chưa dứt câu thì bà Lý đã cắt ngang.
– Được rồi cậu khỏi lo, món trứng rán đậu phụ tôi đã làm xong, đang đợi cậu trên bàn đấy.
Nhược Trần đưa tay vò đầu:
– Lạ thật, mấy năm qua không có bà, không biết làm sao tôi sống nổi đến bây giờ.
Mọi người cùng ngồi xuống bàn ăn. Cháo trắng thật nóng, món cải xào với thịt thật thơm, ngoài ra còn trứng rán đậu phụ, thịt chà bông khiến bữa điểm tâm trở nên thịnh soạn. Mọi người bắt đầu dùng bữa, họ vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Nhược Trần lên tiếng:
– Về đây con thấy tủ sách của con bị ai quấy rầy thì phải.
Ông Nghị gật gù:
– Còn ai vào đây, cái cô y tá kỳ quặc này, ngoài những giờ chăm sóc cho cha, gần như cô ấy để hết thì giờ còn lại vào những cuốn sách của con ấy.
– Thế à?
Nhược Trần ngạc nhiên quay sang Vi.
– Tôi đâu có ngờ cô cũng yêu sách như vậy, cô thấy tủ sách tôi thế nào?
Vũ Vi thành thật.
– Một kho tàng đúng nghĩa. Trong vườn mưa gió này tôi thấy cái gì cũng đáng giá hết, chỉ có những kẻ điên mới chịu lìa bỏ nó để đi hoang thôi!
Nhược Trần kêu lên.
– Trời ơi, cha xem, cô y tá lạ lùng của cha lại chửi xiên chửi xỏ con nữa kìa.
Ông Nghị cười thỏa mãn.
– Ai bảo cậu bỏ đi làm tên điên làm gì?
Nhược Trần giả vờ hối hận.
– Thôi mà tha cho con đi, da mặt con mỏng lắm con không chịu nổi đâu, nếu cứ trêu mãi con phải nhờ đến ông Lý bây giờ.
Vũ Vi ngạc nhiên.
– Gọi ông Lý chi vậy?
– Để ông ấy đi lấy xuổng cuốc.
– Lấy xuổng cuốc làm gì?
– Đào lỗ.
– Đào lỗ làm chi?
– Để tôi chui xuống trốn chứ.
Lời của Nhược Trần khiến Vũ Vi không nín được cười, cháo nóng vừa lọt qua miệng đã chui nhanh qua khí quản khiến nàng sặc sụa.
Ông Nghị lắc đầu nói với con trai.
– Cậu vẫn chưa chừa được tật nghịch.
Nhược Trần kéo gân cổ cãi.
– Đó là tại nhiễm sắc chất đấy chứ bố.
– Nghĩa là sao?
Nhược Trần nhún vai.
– Nhiễm sắc chất là phần tử đi truyền nòi giống của con người.
Vũ Vi vừa nín được lại cười to, ông Nghị cũng bị truyền nhiễm. Cả gian phòng ăn bây giờ không còn lạnh như ban nãy, nói tràn ngập tiếng cười nói và hơi ấm của một gia đình.
Giữa niềm vui hạnh phúc đó thì chợt có tiếng chuông cửa, rồi tiếp đấy là tiếng cổng mở, một hồi còi dài xe hơi kéo vang. Hình như có một hay hai chiếc chạy vào. Vừa nghe tiếng còi xe ông Nghị ngưng cười ngay, mặt biến sắc, ông buông đũa xuống nhìn Vũ Vi.
– Hôm nay thứ mấy?
– Thứ bảy.
– Trời hại rồi.
Ông Nghị vỗ tay lên trán…
– Không lẽ những ngày viếng thăm định kỳ của chúng không thể bỏ qua cho tôi được sao?
Nhược Trần nhìn Vũ Vi ngần ngại.
– Tiếng còi xe đó của…
– Vâng, Vũ Vi gật đầu.- Hai ông anh, hai bà chị dâu và lũ cháu của anh đấy.
– Rõ khỉ!
Nhược Trần bực dọc, khuôn mặt chàng cũng đổi sắc ngay. Không khí vui nhộn của gian phòng ban nãy đột ngột biến mất, thay vào đó là sự yên lặng. Một sự yên lặng nặng nề như chờ đón.
Cánh cửa lớn xịch mở, một đám người ùa vào với tiếng chu chéo của Tứ Văn.
– Trời ơi! Cha khỏe chứ? Chúng con đến mừng cha đây… Ông Lý đâu rồi, bế cô Vân Vân xuống coi, còn ông Triệu nữa, ông