Old school Easter eggs.
Bí mật tình yêu phố Angel

Bí mật tình yêu phố Angel

Tác giả: GirlneYa ( Quách Ni )

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211242

Bình chọn: 8.00/10/1124 lượt.

núm trước con thỏ này được!

Mở to mắt mà nhìn nụ cười tuyệt chiêu “sát” cả trai lẫn gái của ta đây!

“Nếu như tôi nói, tôi muốn làm bạn gái của Dạ, cô có im lặng rời khỏi không?”

“…” Tôi giật mình nhìn nữ sinh giống búp bê Barbie trước mặt, không dám tin là cô ta lại thẳng thắn đến thế.

“Có hay không?”

“Xin lỗi, cậu nói gì tôi không hiểu, ha ha ha ha…”

“Vậy thì, Tô Hựu Tuệ, kể từ ngày hôm nay, chúng ta sẽ là tình địch!”

“Búp bê Barbie” dường như hoàn toàn không có nghe thấy lời tôi nói, vẫn mỉm cười với tôi nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.

Ơ… Sao có cảm giác nụ cười kiểu này quen quen… rất giống nụ cười kiểu ác ma của tên Kim Nguyệt Dạ.

Lần đầu tiên mĩ nữ vô song, biệt hiệu “Đông phương bất bại” như tôi đứng trước một nữ sinh khác lại có cảm giác lạnh toát sống lưng.

“Này cô không hiểu tiếng Trung Quốc à!” Tô Cơ đứng bên cạnh thấy ngứa mắt, không chịu được, “nổi máu anh hung” đứng ra hơn thua, “Hựu Tuệ đã nói cậu ấy không phải bạn gái của Kim Nguyệt Dạ rồi, tình địch gì với cô chứ!”

“Ô hô, không phải bạn gái à, thế sao mặt cô ta lại đỏ lên như gấc thế kia!” Lăng Thần Huyền nói xen vào.

Mặt đỏ? Đâu có! Tôi bất giác đưa tay lên sờ mặt, đứng là nó nóng bừng…

“Vì… vì điều hòa ở đây để nhiệt độ cao quá!”

Híc, Tô Cơ, bà đúng là trượng nghĩa thật! Không hổ là chị em vào sinh ra tử với tôi, tuy nhiều lúc bà ra tay giúp chỉ tổ làm mọi việc rối hơn.

“Hô hô hô… Nhiệt độ cao nên nóng? Có mà trong lòng cô ta đang nóng như lửa đốt thì có!”

Tên khỉ đột chết bầm Lăng Thần Huyền đúng là chán sống rồi! Nếu như ở đây không có người ngoài, tôi đã “tung chưởng” nện cho hắn te tua.

“Lòng nóng như lửa đốt? Hiểu Ảnh không hiểu… nghĩa là sao! Tiểu Huyền Huyền giải thích cho Hiểu Ảnh nghe đi!”

“Hừ, đừng có lại đây, tránh ra chỗ khác! Ối, tôi đã bảo cô sai này phải đứng cách tôi hai mét cơ mà?”

“Vậy giải thích cho Hiểu Ảnh thế nào là lòng nóng như lửa đốt đi mà, Hiểu Anh muốn biết! Ơ… Tiểu Huyền Huyền đợi đã nào…”

Hiểu Ảnh đuổi thằng cha “nhặng xanh” Lăng Thần Huyền đó đi dễ như ăn cháo. Khà khà! Hiểu Ảnh, bà làm tốt lắm! Hơ hơ hơ… Đúng là “quả quýt dày có móng tay nhọn”!

“Ha ha, thế nhé, làm phiền lâu rồi, quà cảm ơn cũng đã tặng, tôi đi đây.”

“Búp bê barbie” thờ phù một cái, thu lại nụ cười hớp hồn:

“Tô Hựu Tuệ, chúng ta sẽ còn gặp lại!”

Còn gặp lại! Con nhỏ này lẽ nào muốn đến kiếm chuyện với tôi sao? Hơ hơ hơ hơ! Nhỏ ta còn ngây thơ lắm!

Ngọc nữ của trường Minh Đức – Tô Hựu Tuê này không phải hạng xoàng đâu!

Nhưng… sao thế này? Tại sao trong lòng tôi lại cứ bồn chồn…

THREE

“Tít tít tít tít tít… Tít tít…”

Hừ… Tiếng gì mà ồn ào thế không biết, người ta còn muốn ngủ, tôi bực mình kéo chăn trùm kín đầu.

“Tít tít tít tít tít… Tít tít… Tít tít tít tít tít… Tít tít…”

Hơ, hình như là tiếng điện thoại di động của tôi kêu thì phải! Tôi mắt nhắm mắt mắt mở, lồm cồm bò dậy, sờ soạng tìm cái di động bị tôi quăng lăn lóc trên bàn, giọng gằn lên:

“ Alô, ai thế?”

“Ủa? Hựu Tuệ, bà chưa dậy à?”

“Hơ, Tô Cơ à, chuyện gì vậy? Mới sáng bảnh mắt ra bà đã gọi cho tôi! Tôi vừa nằm mơ tiêu diệt tụi khỉ đột đó!” Tôi ngáp một cái thật dài.

“Giời ạ! Hựu Tuệ, bà có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Hôm nay bắt đầu đi học lại đó, theo lệ của thì phải đến trường sớm nửa tiếng! Giờ thì còn mười phút nữa thôi! Tôi còn mong bà sẽ mang điểm tâm đến cho tôi cơ, sao bà vẫn…”

“Bốp!” Đầu tôi va luôn vào cái đèn bàn, dù đau ê ẩm nhưng tôi chẳng còn hơi sức để ý nữa, với lấy đồng hồ để trên tủ ở đầu giường, tôi rít lên:

“Á, thôi chết, bảy giờ mười lăm phút tôi, còn mười lăm phút nữa thôi!”

Nụ cười như ác ma của tên Kim Nguyệt Dạ, lại còn cả khuôn mặt đầy kiêu ngạo của “ búp bê barbie” bí ẩn cứ quay vòng vòng trong đầu tôi, làm tôi quay cuồng, quên tiêu mất hôm nay là ngày đến trường.

Chỉ mất hai phút, tôi đã chải chuốt, thay xong quần áo, động tác còn nhanh hơn tên lửa siêu tốc. Sau đó tôi lao ra khỏi nhà, chạy như bay tới trường với tốc độ năm mưới mét trên giây “Hộc hộc hộc hộc hộc hộc…”

Tôi đứng thở dốc ở chỗ quẹo đến trường, run run nhìn đồng hồ đeo tay.

A ha! Mới có bảy giờ hai mươi lăm phút. May quá, may quá, thời gian còn lại thừ sức để tôi bước đi duyên dáng đến cổng trường cho đúng chất “công chúa Hựu Tuệ”.

Tôi lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, làm động tác hít thở mấy lần liền, rồi rút từ trong ba lô ra một cuốn từ điển Anh Trung, vừa đi vừa chúi mũi vào đọc.

Hơ hơ hơ hơ… Nữ sinh cần cù hiếu học, gương mẫu đầu tàu của trường Minh Đức – Tô Hựu Tuê “tái xuất giang hồ”, hò hét ca ngợi ta đi chứ? Đối với Ngọc nữ của trường Minh Đức, các người đừng có hà tiện vỗ tay hoan hô như vậy! Hô hô hô hô…

“Nhìn kìa, Hựu Tuệ đó!”

Tai tôi “dỏng” lên khi nghe thấy giọng nói của một nữ sinh. Ồ, hay lắm, đến rồi đến rồi… Tôi cố hết sức bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển hơn nữa, dáng đi mềm mại lại thêm phong thái từ tốn thường mang lại “hiệu quả hình ảnh” trên cả tuyệt vời.

Nào, nào… Những đợt song ca ngợi, trầm trồ thán phục tới tấp, dồn dập hơn nữa nào…

“Này, cậu ấy được mệnh danh là viên ngọc của trường Minh Đức đó, xinh quá…”