
Bí mật tình yêu phố Angel
Tác giả: GirlneYa ( Quách Ni )
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3211255
Bình chọn: 8.00/10/1125 lượt.
không chắc. Tôi cố gắng đập đạp vào cánh tay phải.
Đừng run… đừng run nữa! Đột nhiên, màn hình hiện lên số điện thoại của Lý Triết Vũ.
Ôi! Đúng rồi! Tìm Lý Triết Vũ! Lý Triết Vũ! Tôi ngốc thật! Bây giờ mới nghĩ ra.
“Tít… tít… tít…tít…”
“A lô, Tô Hựu Tuệ à?” Điện thoại vang lên giọng nói ấm áp của Lý Triết Vũ.
Vừa nghe thấy giọng nói của cậu ấy, đầu óc tôi đang căng lên như sợi dây đàn bỗng đứt tung ra, nước mắt tuôn xối cả: “Híc… Lý Triết Vũ… Lý Triết Vũ híc…”
“Hựu Tuệ à? Có chuyện gì vậy? Cô đang ở đâu?” Dường như Lý Triết Vũ cảm nhận được sự sợ hãi của tôi nên giọng nói cũng không cò trầm tĩnh nữa.
“Tôi… tôi, cậu mau đến bệnh viện Kính Áo đi, hu hu hu hu…” Tôi nhớ trên xe cấp cứu có đề tên của bệnh viện.
“Ừ! Tôi đến ngay đây!”
“Tít tít tít tít…”
Tôi tắt di động, chưa kịp lau nước mắt nước mũi tèm lem đã vội vàng vẫy ngay một chiếc taxi rồi lao luôn vào chỗ ngồi: “Bác cho cháu đến bệnh viện Kính Ái! Nhanh lên bác!” Tôi sốt ruột giục.
…
Mười phút sau, tôi đã ở trước cửa bệnh viện, vừa xuống xe thì nhìn thấy Lý Triết Vũ hớt hải đi đến.
Lý Triết Vũ trông thấy tôi bèn chạy vội lại, túm chặt lấy vai tôi.
Oái… Tay cậu ấy bấu mạnh vào vai làm tôi đau điếng.
“Hựu Tuệ, cô bị khó chịu ở đâu?”
“Không… khồn phải tôi mà là Kim Nguyệt Dạ, Kim Nguyệt Dạ bị xe đâm, hu hu hu hu…”
“Dạ!” Lý Triết Vũ sững người ra, nhíu mày chặt lại, “Sao Dạ lại bị xe đâm? Tình hình của cậu ấy bây giờ sao rồi?”
“Tôi… tôi không biết! Tôi…”
Lý Triết Vũ không đợi tôi nói hết câu, kéo tay tôi đi một mạch vào bệnh viện, chẳng giống với Lý Triết Vũ trầm tĩnh mọi ngày chút nào. Tại sao tôi có cảm giác tay cậu ấy còn run hơn cả tôi.
“Xin lỗi, cô cho cháu hỏi nam sinh ban nãy bị xe đâm hiện giờ nằm ở phòng nào ạ?” Đúng là Lý Triết Vũ có khác, nháy mắt đã kịp trấn tĩnh lại, tuy giọng nói có vẻ hơi sốt ruột nhưng khi hỏi nữ y tá trực vẫn rất điểm đạm.
“Xin đợi một lát để tôi kiểm tra” Nữ y tá cúi đấu. lật cuống sổ ghi lại những người nhập viện ra xem nhưng cứ độ vài giây, cô ta lại ngước đầu lên nhìn Lý Triết Vũ, miệng cười tủm tỉm.
“Woa… Đẹp trai quá đi mất!” Mấy y tá đứng phía sau túm tụm lại với nhau, vừa đưa mắt liếc Lý Triết Vũ và tôi, vừa thì thầm to nhỏ gì đó.
Có nhầm không vậy! Bây giờ là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng ngắm trau đẹp chứ! Tôi nhìn Lý Triết Vũ, ánh mắt cậu ta lộ ra vẻ khó chịu nhưng vì phép lịch sự, cậu ấy vẫn giữ bình tĩnh.
“Là nam sinh vừa được đưa vào phòng cấp cứ khi nãy đúng không? Cậu ấy bây giờ đang nằm ở phòng 308!” Nữ ya tá cười cười, giọng ngọt ngào như mật rót vào tai.
“Cảm ơn!” Lý Triết Vũ gật đầu, quay người bước về phía cầu thang. Tôi thở hồng hộc chạy theo phía sau, nhưng vừa đến trước cửa phòng 308, hai chúng tôi đều dừng lại.
Cánh cửa màu trắng của phòng bệnh đang đóng chặt, bên trong lạnh ngắt như tờ.
Nhìn tay nắm cửa màu đen, tôi không đủ can đảm chạm vào nó. Ngộ nhỡ Kim Nguyệt Dạ bị thương nặng hươn so với chúng tôi nghĩ, ngộ nhỡ cậu ấy phải sống cuộc sống thực vật, thậm chí…
Tôi có cảm giác tim mình đau quặn, không dám nghĩ tiếp nữa. Nhưng trong đầu cứ hiện lên bao nhiêu cảnh đáng sợ, giống như những thước phim kinh dị quét xoẹt qua…
Tôi do dự nhìn Lý Triết Vũ, có vẻ như Vũ cũng có tâm trạng giống tôi, đôi mắt màu cà phê như phảng phất chút bất an.
Lát sau, Lý Triết Vỹ hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào…
TWO
“Oái! Nhẹ tay thôi, nhẹ tay chút!”
Vừa đẩy cửa vào, cả phòng bệnh vang lên tiếng kêu oai oái của Kim Nguyệt Dạ.
“A! Hựu Tuệ, Vũ, hai cậu đến rồi!”
Tôi ngước mắt nhìn thấy trên đầu Kim Nguyệt Dạ có cuốn băng trắng, khỏe như vâm ngồi chễm chệ trên giường bệnh, cười nhăn nhở với tụi tôi.
Bên cạnh thằng cha đó có đến bốn nữ y tá trẻ măng, xinh tươi đang tíu tít bóc quýt, gọt táo, hầu hạ dạ vâng.
Cái gì thế này? Tôi ngẩn người ra nhìn cảnh tượng “diễm lệ” trước mắt, không thốt nổi nên lời.
Thấy vậy, Lý Triết Vũ thờ phảo nhẹ nhõm, tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
“Dạ, tôi cứ tưởng cậu yểu mệnh, còn trẻ thế đã đi gặp Diêm Vương rồi!”
“Hơ hơ, gì chứ! Tôi sống dai lắm, làm sao chết sớm thế được? Chẳng qua đập đầu vào rào chắn bên đường nên hơi choáng ngất đi, đầu chỉ bị xây xát ngoài da thôi!” Kim Nguyệt Dạ chỉ ta vào băng trắng trên đầu, mặt thản nhiền như không.
“Cậu… cậu rõ ràng được đưa lên xe cấp cứu, bị thương rất nặng…” Tôi vẫn bần thần chưa tỉnh lại.
“Thương nặng?” À, đúng là thương nặng lắm! Nhìn nè, sứt cả trán rồi! May mà mấy chị y tá ở đây mát tay, sát trùng bôi thuốc chẳng thấy đau tẹo nào.” Giọng nói nịnh đầm của thằng cha Kim Nguyệt Dạ làm mấy y tá kia mắt cứ lung la lung liếng.
Rầm!
Câu nói đó của hắn như mảnh thiên thạch khổng lồ rớt thẳng xuống đầu tôi, sau đó vỡ tanh bành, tôi xây xẩm cả mặt mày.
“Vũ, sao cậu lại biết tôi ở đây?” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười cầm lấy quả quýt chị y tá đưa cho, nhếch mắt đắc ý nhìn tôi.
“Hựu Tuệ gọi điện cho tôi mà cứ khóc nghẹn ngào làm tôi sợ quá. Tôi vừa đến bệnh viện thì nhìn thấy Hựu Tuệ, lúc đó mới biết cậu xảy ra chuyện.”
“Hơ hơ, bé Hựu Tuệ không nhìn thấy tôi một lát mà nhớ đến thế