Bí mật tình yêu phố Angel

Bí mật tình yêu phố Angel

Tác giả: GirlneYa ( Quách Ni )

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211172

Bình chọn: 10.00/10/1117 lượt.



Con phố yên bình bỗng nhốn nháo cả lên,có tiếng hét thất thanh,tiếng ohanh gấp xe đến nhức tai.Người đi đường lần lượt chạy ùa vê phái phát ra âm thanh khi nãy.Chỗ đó tuy cách tôi không xa nhưng tôi hoàn toàn không biết “Nguy hiểm”

“Hơ…thế nào rồi? Sao rồi?”

“Sao cô gái đó lại đột nhiên lao ra đường nhỉ?Chán sống roy chắc!”

Người kéo đến xem mỗi lúc một đông,tôi cũng lò mò kiễng chên lên hóng hớt,xảy ra tai nạn giao thông à ? Người xem đông như kiến, lố nhố toàn đầu là đầu chẳng nhìn thấy gì cả.

Xem ra sự việc nghiêm trọng lắm đây,tôi cũng chen về phía đám đông để xem,càng lúc càng nghe rõ mồn một tiếng người xì xèo.

“Ai da…Hình như bị thương nặng lắm đấy!May gọi xe cấp cứu đi”

“Chàng trai đó dũng cảm quá! chỉ vì cứu cô gái đó mà…”

“Đáng tiếc thật…”

“Chảy nhìu máu thế,không biết có sống nổi không…”

Chàng trai…Dũng cảm…Chảy máu…

Tôi bỗng cảm thấy căng thẳng,hốt hoảng nhìn xung quanh tìm kiếm Kim Nguyệt Dạ.

“Kim Nguyệt dạ,Kim Nguyệt Dạ!”

Nhưng… không có người lên tiếng, tôi chợt có kinh cảm chẳng lành.

Chàng trai…lẽ nào là Kim Nguyệt Dạ…Ko thể nào,tính cách hắn lúc nào cũng tưng tửng, đời nào làm chuyện “Vì nghĩa quên thân”như thế! Tôi chỉ toàn nghĩ linh tinh!

Nhưng ko hỉu sao,tôi thấy tim mình bóp nghẹn lại.

Nếu như…Ngộ nhỡ là Kim Nguyệt Dạ…

Nghĩ bụng,tôi hít một hơi thật sâu, lồng ngực như bị cái gì đó chặn lại,có cảm giác khó thở.

“Tránh ra…Làm ơn tránh ra!”Tôi do dự bước đến chỗ đó,lấy hết sức bình sinh tách đám người phía trước ra nhưng ko thể chen vào dc

Là hắn ta sao? Không, không thể nào…

Lòng tôi nóng như lửa đốt,mún gạt phăng đám người này ra để xem tận mắt,nhưng mặt khác tôi lại ko đủ dũng khí bước vào bên trong,tay rumm bần bật.

“Tránh ra..Mọi người làm ơn tránh ra để tôi vào…”Bức tường người đó tự động mở ra một chút nhưng sau đó nhanh chóng khép chặt lại.

Trong đầu tôi chỉ lặp đi lặp lai một câu: Đó ko phải là Kim Nguyệt Dạ,ko phải là Kim Nguyệt Dạ!

“Tránh ra để tôi vaò…Xin mọi người làm ơn tránh ra để tôi vào…”Tôi cố hết sức chen vào trong nhưng không thể xuyên qua được bức tường người chật cứng.

Chúa ơi,con cầu xin người,ngàn lần cầu xin,người bị tai nạn ko phải là Kim Nguyệt dạ.

“Bí bo,Bí bo”

“A! Tránh ra,tránh ra nào,xe cấp cứu đến rồi!”

đám người cuối cùng cũng chịu tách ra một lối đi, các nhân viên cấp cứu vừa đến nơi đã nhanh chóng khiêng cáng lao về pía xảy ra tai nạn,dẹp tôi và mọi người sang hai bên”Mau mau đưa cáng đến đây”

Họ vội vã tiến hành sơ cứu,mọi người xung quanh ai cũng vươn cổ dài ra như hươu để hóng chuyện,xem xét tình hình của hai nạn nhân

“Có vẻ bị thương nặng lắm…”

“Chứ còn gì nữa,e là lành ít dữ nhiều!”

Tôi cố gắng ngó vào trong, đứng cách cả rừng người, tôi chợt thấy khuôn mặt quen thuộc, khuôn mặt mà tôi cầu khấn hành vạn lần đừng xuất hiện vào lúc này.Bỗng chốc,cả người tôi lạnh toát như đá,mặt tái xanh.Tôi trợn tròn mắt nhìn người con trai đang nằm trên cáng…Đó là Kim Nguyệt Dạ…

Kim Nguyệt Dạ…Kim Nguyệt Dạ…Người đó là Kim Nguyệt Dạ!

CHƯƠNG 2

SỰ NGUY HIỂM CHƯA TỪNG CÓ CỦA CÔNG CHÚA HỰU TUỆ

Địa điểm:

Bệnh viện Kinh Ái thành phố Milan

Cổng trường cấp III Minh Đức

Phòng hiệu trưởng trường Minh Đức

Nhân vật:

Tô Hựu Tuệ:Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Bạch Tô Cơ :Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Thôi Hiểu Ảnh:Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Anh Tỉnh Ngạn:Nam sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Kim Nguyệt Dạ:Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Lý Thiết Vũ:Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Lăng Thần Huyền :Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Bạch Ngưng:Hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức

Nữ sinh bí ẩn được cứu

Hu hu hu hu…

Sao lại có thể như thế!

Liệu tên Kim Nguyệt Dạ sau này

có bị di chứng gì không?

Hả?

Thế… thế này là sao…

Thượng đế hỡi con muốn hỏi ngài là,

Nữ sinh kiêu ngạo kia là ai

ONE

Ánh đèn đỏ chói mắt của xe cấp cứu dần dần mất hút, tiếng kêu bí bo bí bo inh tai nhức óc cứ xa dần, những người đi đường tò mò đứng xem cũng đã giải tán.

Tôi đứng thẫn thờ ở giữa đường, ban nãy… ban nãy xảy ra chuyện gì vậy? Tôi… tôi đang nằm mơ sao?

“Này cháu, xe cấp cứu đi rồi, cháu còn đứng đấy làm gì?” Có ông chú đi đường tốt bụng nhắc tôi.

“…”

“Đáng thương quá, còn trẻ thế đã gặp tai nạn bất ngờ thế này, hừm…” Ông chú đó lắc đầu rồi đi mất.

Tai nạn… Tại nạn…Tôi… tôi không phải vừa nằm mơ sao? Đây là sự thật… Người con trai nằm trên cáng cứu thương khi nãy đúng là Kim Nguyệt Dạ. Là hắn chứ không phải ai khác…

Không thể như thế! Làm sao có thể như thế được! Tôi không dám tin. Lấy tay bịt chặt miệng, cả người lạnh buốt đến tận xương, cứ run lên từng hồi.

Tôi hốt hoảng, đầu óc rồi như tơ vò, phải làm gì bây giờ? Tôi phải đi tìm ai đây?

Kim Nguyệt Dạ sống một mình, bố mẹ của hắn không biết ở đâu. Nghe nói hắn còn có một người cậu, nhưng tôi lại không biết địa chỉ hay số điện thoại để liên lac. Làm sao đây, làm sao đây…

Tôi luống cuống rút điện thoại trong túi ra, ấn nút tìm khắp mục danh bạ điện thoại.

Trời ơi, tay tôi cứ run như cầy sấy! Ngay cả cầm cái điện thoại mà cũng


XtGem Forum catalog