
Bí mật tình yêu phố Angel
Tác giả: GirlneYa ( Quách Ni )
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3212822
Bình chọn: 9.00/10/1282 lượt.
hít một hơi thật sâu. Lãng Lãng cầm một chai nước khoáng và khăn bông đi đến, nhẹ nhàng lấy khan bông lau mồ hôi trên trán Kim Nguyệt Dạ.
“Dạ à, vất vả cho em quá! Lúc nào chị cũng làm phiền em thế này!”
“Có gì đâu ạ, em phải giúp chị chứ!” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười lắc đầu, “Công nhận không khí ở biển đễ chịu thật, mới đến đây có nửa ngày mà tâm trạng tốt lên bao nhiêu! Chỉ tiếc là chị sắp đi…”
“Ha ha ha! Dạ à, không ngờ cũng có lúc em sầu muộn nhỉ?” Nhìn thấy vẻ mặt hụt hẫng của Kim Nguyệt Dạ, Lãng Lãng mỉm cười, “Ừm! Ở đây rất tuyệt, phong cảnh đẹp, con người thật thà, chất phác… Nếu như không phải anh ấy đã mất, sức khoẻ của chị lại không được tốt, thì chị sẽ ở đây mãi mãi!”
“Vậy chị ở lại đây đi!” Kim Nguyệt Dạ nhìn về phía biển, khe khẽ nói.
“Nhưng chị lại chẳng còn lí do nào để lưu lại đây nữa…” Lãng Lãng vuốt mái tóc dài, nở nụ cười có chút bi thương.
Kim Nguyệt Dạ quay sang, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhìn nghiêng của Lãng Lãng.
Vù vù vù!
Cơn gió biển ùa đến, thổi tung những chiếc lá khô nằm trên đất lên, thỗi mép váy và tóc dài đến ngang lưng của Lãng Lãng khẽ bay bay. Lãng Lãng lặng lẽ quay sang nhìn Kim Nguyệt Dạ. Ánh mắt họ dường như thấu hiểu nhau những tâm sự thầm kín.
Cả người tôi cứng đơ, đứng núp sau cái cây to, thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mặt. Ánh mắt Kim Nguyệt Dạ lúc này giống như lưỡi dao sắc nhọn, chóc chóc lại đâm vào tim tôi.
Kim Nguyệt Dạ… Hắn vẫn thích cô gái tên Lãng Lãng đó thì phải! Nhưng nếu như vậy… Những lời ban nãy hắn nói với tôi ở bờ biển là gì chứ…
“Trời! Vẫn không làm được!” Đật nhiên Kim Nguyệt Dạ hét to lên, rời ánh mắt đi chỗ khác, đau khổ vò đầu bức tai, “Haiz, em chỉ cần nhìn cô gái nào quá mười giây, y rằng khuôn mặt của tên ngố đó lại hiện ra lù lù trước mắt em!”
“Ha ha ha! Dạ à, tên ngố đó là Hựu Tuệ phải không?” Lãng Lãng che miệng cười khẽ.
“Đúng đó chị! Hơ hơ hơ…” Kim Nguyệt Dạ nói xong, thở dài thườn thượt, “Em không hiểu mìn có bị làm sao không nữa, tự dung lại đi thích cái kiểu con gái ham hố hư vinh, hiếu thắng, kiêu ngạo, đa nghi, ngang bướng, đã thế còn dữ như cọp, chẳng nữ tính tẹo nào!”
Cái gì? Cái gì? Hắn ta vừa nói cái gì?
Ham hố hư vinh, hiếu thắng, kiêu ngạo, ngang bướng, đạ thế còn dữ như cọp, chẵng nữ tính tẹo nào? Trong mắt tên khỉ hôi đó, tôi là đứa con gái tệ đến thế sao? Dù gì tôi cũng là Miss teen Milan chứ bộ! Tên khốn Kim Nguyệt Dạ… Mi dám len lút bêu xấu ta sau lung. Hừ hừ, chỉ muốn quăng hắn xuống biển làm mồi cho cá mập.
“Nhưng không phải em rất thích cô bé đó sao?”
Thịch!
Câu nói của Lãng Lãng khiến tim tôi bị hẫng một cái.
“Ôi trời… Thì vấn đề chính là nằm ở chỗ đó! Chị biết không, mức đô em thích tên ngố đó em còn thấy giật mình nữa à!”
Rầm!
Ngọn gió mang hơi nước từ biển vào như hoà cùng giọng nói của Kim Nguyệt Dạ, thổi lướt qua má tôi, vuốt ve trái tim đang thổn thức của tôi. Cơn giận đang cháy đùng đùng trong tôi bộng tắt ngóm, ngay cả tàn lửa cũng theo gió bay mất dạng.
Đáng ghét… Đáng ghét thật! Sao Kim Nguyệt Dạ lúc nào cũng có thể chọc giận tôi dễ dàng, rồi lại khiến tôi cảm động ngay được nhỉ? Tâm trạng của tôi như quay tít cùng thái độ vui vẻ, tức giận, đau khổ hay hạnh phúc của hắn, và cũng vì thế mà thay đổi theo. Chính điều này khiến tôi có cảm giác bất an pha chút hoang mang…
“Vậy bây giờ em và cô bé ấy vẫn ổn chứ?” Lãng Lãng khẽ vuốt lại mái tóc bị rối vì gió.
“Em vừa bày tỏ lòng mình với cô ấy…” Kim Nguyệt Dạ khẽ nói, nụ cười hình như có chút ngán ngẩm.
“Dạ, em nhanh tay nhanh chân thật!” Lãng Lãng tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn Kim Nguyệt Dạ.
“Nhưng em lại không có dũng khí để nghe câu trả lời của cô ấy…” Nói đến đây, khuôn mặt Kim Nguyệt Dạ bỗng trở nên khá nghiêm trọng, “Không ngờ em lại sợ nghe thấy lời từ chối do chính miệng cô ấy nói ra…”
Nghe thấy giọng nói chán nản của Kim Nguyệt Dạ, lòng tôi bỗng nặng trĩu. Lại một cơn gió nữa thổi ập đến, tôi hắt xì hơi một cái.
“Dạ à…” Lãng Lãng an ủi, vỗ vai Kim Nguyệt Dạ, “Mọi chuyện không tê như em nghĩ đâu! À, em giúp chị sắp xếp hành lí trong kho nhé, đồ đạc trong đó chất cao như núi ấy!”
Kim Nguyệt Dạ khẽ thở dài, quay người bước về phía nhà kho.
Lãng Lãng chợt quay đầu nhìn về phía tôi đang núp, mỉm cười trìu mến: “Hựu Tuệ, mau ra đây đi! Em cú núp ở đó mãi coi chừng cảm lạnh đó!”
“Em…” Tôi ngượng ngùng nhìn Lãng Lãng rồi sau đó cúi vội đầu xuống, thấy tóc mình xoã xượi liền nói, “Em định đến mượn chị cái buộc tóc ạ!”
“Được thôi, em đi theo chị!”
Lần đầu tiên tôi bước vào cửa tiệm của Lãng Lãng, mắt tôi dáo dác ngó nghiêng xung quanh.
Cách bài trí chẳng thay đổi gì nhiều so với lần đầu tiên tôi nìn thấy. Chỉ có điểm duy nhất khác là nữ chủ nhân ở đây sắp rời đi. Tất cả hàng hoá trên giá đều được đóng gói và đặt vào thùng cẩn thận, chính vì thế mà cửa hàng trong khá bừa bộn.
Tôi tiếp tục theo sau Lãng Lãng bước vào một căn phòng chỉ có hơn mời mét vuông. Đồ đạc đã được dọn dẹp hết cả nên trống hơ trống hoác, nhưng dựa vào cách bài trí, tôi đoán có lẽ đây là phòng ngủ của chị ấy.
“Ngại quá, vì chị sắp