
muốn biết thôi, đề phòng trường hợp con cần đến thì sao ạ. Ai mà biết trước được chứ.”
“Bố thì nghĩ là không cần đâu.” Bố tôi lên tiếng, ông cũng đã lên bờ. Bố liếc mắt nhìn mẹ, “Con phải tự dựng lên một rào cản tinh thần.”
“Một rào cản tinh thần?” Tôi nhắc lại. “Con biết rồi. Nhưng làm sao con làm được?”
“Một cánh cửa,” bây giờ là mẹ nói, “trong tâm trí con. Hãy tưởng tượng ra một cánh cửa và đóng nó. Khóa nó lại.”
Im lặng một chút, tôi nín thở chờ bố mẹ nói tiếp. Nhưng chẳng ai nói gì nữa cả.
“Thế thôi ạ? Tất cả những gì con phải làm chỉ có thế thôi ạ?”
Cả hai bố mẹ cùng gật đầu. Đơn giản quá nhỉ. Có vẻ Thượng Đế cũng là người không thích phức tạp hóa vấn đề. Ấy không, khoan đã, nếu đúng là như vậy thì Ngài đã không bao giờ sáng chế ra cái mối quan hệ nam nữ rồi.
“Và nếu con muốn bỏ cái rào cản đó đi, con chỉ cần tưởng tượng ra cánh cửa đó và mở khóa cho nó, đúng không ạ?” Cả hai bố mẹ lại gật đầu lần nữa.
“Chỉ có điều,” bố tôi nói thêm, “cái rào cản này không có ngoại lệ. Tức là một khi con đã khóa cửa, không ai có thể vào được và nếu có ai đang ở trong thì cũng không thể ra được.”
Tôi gật đầu, “Con cảm ơn.”
Mẹ lộ rõ vẻ thất vọng. “Con lại đi ngay đấy à?”
“Con đã để HwanHee ngủ lại một mình ở chỗ con, và giờ thì chắc anh ấy cũng dậy rồi. Con chào bố mẹ.” Và tôi lại ra đi như một làn gió.
HwanHee vẫn nằm đó, say sưa với giấc ngủ yên bình. Trông HwanHee dễ chịu quá, làm tôi chỉ muốn được quay về bên anh.
Tôi lại nằm xuống, cẩn thận nhấc đầu anh đặt lại lên bụng tôi. Anh thở nhẹ ra và lại ngủ tiếp. Đây chính là cuộc sống của tôi. Cả trên Trái Đất và cả trên thiên đường. Tôi lại ngước nhìn lên bầu trời sao và cảm tưởng con gấu làm bằng sao đang nhìn lại tôi với cái nhìn trách móc.
“Em xin lỗi, Brian.” Tôi thì thầm. “Nhưng đêm nay thì sẽ phải như vậy.”
Nhắm mắt lại, tôi cố tưởng tượng ra một cánh cửa. Vì tất cả chỉ là trí tưởng tượng nên tôi có thể trang trí cánh cửa của mình tùy thích. Đó là một cánh cửa nhỏ làm bằng gỗ sồi và sơn đỏ đậm. Nó có một cái tay nắm bằng vàng nạm ngọc. Cũng điệu quá nhỉ!
Cánh cửa đang mở nhưng tôi cố tưởng tượng ra một làn gió, khá mạnh, thổi vào và đẩy cánh cửa đóng sập lại. Và rồi cái khóa từ từ chuyển động. “Cạch!” Ngay khi vừa đóng xong cánh cửa, một cảm giác mệt mỏi khó tả chầm chậm len vào từng mạch máu, từng thớ thịt trên cơ thể tôi. Tôi cố gắng mở mắt để rồi nhìn thấy con gấu vẫn chăm chú nhìn tôi trách cứ. Nhẹ nhàng, tôi vươn một cánh tay ra quét vào giữa trời từ bên trái sang bên phải. Vậy là xong, bức tranh con gấu đã không còn, thay vào đó, cứ như tôi vừa làm đổ một đĩa kim cương vương vãi khắp bầu trời vậy.
Hơi thở của HwanHee cứ phả vào da thịt tôi qua làn áo mỏng làm tôi nhột nhạt. Miệng nở một nụ cười thỏa mãn, tôi từ từ nhắm mắt, bàn tay đặt lên một bên má của HwanHee. Cảm giác sao mà ấm áp, dễ chịu quá.
Đúng rồi, đêm nay sẽ phải là như vậy.
CHƯƠNG 8: KHÔNG HƠN, KHÔNG KÉM
Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau – à, tôi cũng không chắc lắm bởi vì ở trên kia vẫn là bầu trời đêm và
CHƯƠNG 9: SỰ TÍCH “NÀNG LISA ĐANG CƯỜI”
Lớp Mỹ thuật cơ bản của trườnng đại học. Sao tôi lại quan tâm chứ? Ngồi với một đống thứ dụng cụ lỉnh kỉnh trước một tấm toan trắng bóc, tôi tự hỏi chẳng hiểu sao mình lại đăng ký vào một lớp học hoàn toàn chẳng cần thiết với mình thế này?
Lí do duy nhất thúc đẩy tôi quyết định theo đuổi sự nghiệp hội họa là vì gương mặt của HwanHee đang ngày một trở nên mờ nhạt hơn trong tâm trí tôi. Bởi vì tôi muốn có một bức tranh để có thể luôn ngắm nhìn anh, phải là một bức tranh do chính tay tôi vẽ. Tôi muốn vẽ anh để giữ anh sống mãi trong kí ức của tôi.
Nhưng tôi hoàn toàn không có lấy một tí tẹo tèo teo tài năng hội họa nào cả.
Và tất cả những gương mặt HwanHee tôi từng vẽ đều trở thành những gương mặt mờ nhạt, những gương mặt tầm thường của bất cứ người đàn ông nào tôi gặp ngoài đường. HwanHee phải đặc biệt hơn thế nhiều, phải là một gương mặt rất rõ ràng với những đường nét không lẫn vào đâu được. Vậy thì tại sao tôi lại không thể khắc họa được bất kì một nét riêng biệt nào của HwanHee lên giấy nhỉ?
Tôi đã sẵn sàng quăng giấy bút đi và thẳng lưng bước ra khỏi cửa lớp để rồi không bao giờ quay lại nữa. Tôi đã sẵn sàng bỏ cuộc, bởi tôi hiểu rằng tôi sẽ không bao giờ có thể, bằng chính đôi tay của mình, khắc họa lại được gương mặt hoàn hảo của HwanHee.
Đang nhanh nhẹn thu gọn mớ đồ đạc lỉnh kỉnh trong lúc thầy giáo vẫn say sưa với bài giảng về phép phối màu tương phản, đến tận bây giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi điều gì đã khiến tôi ngẩng lên vào đúng cái giây phút đấy, cái giây phút mà mắt tôi chợt gặp một một đôi mắt khác.
Đôi mắt của một chàng trai đang nhìn tôi. Anh ta còn đang cười với tôi.
Tôi trừng mắt lên ngó lại – năng khiếu số 1 của tôi đấy. Nhưng anh ta vẫn cười với tôi.
Chẳng hiểu ở đâu ra bỗng xuất hiện một trọng lực, không biết có phải lực hút của Trái Đất không nữa, kéo tôi ngồi xuống, cả đống dụng cụ lại xổ tung ra…Và tôi cứ ngồi im lìm bất động như thế cho đến hết giờ họ