Bao Lâu Em Sẽ Quên?

Bao Lâu Em Sẽ Quên?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321383

Bình chọn: 9.5.00/10/138 lượt.

ng Hoàng Diệu, cô bé mê mải với lâu đài cát, chiếc bình đôi…..và cái quay lưng đi trong đêm hôm đó……..Đêm ấy, cô đã nói tất cả là lừa dối…………nhưng có cái gì đó không đúng…..tình cảm ấy sao là giả được?

_Chúc mừng lễ đính hôn của anh….vốn dĩ là 2 chiếc bình…nhưng 5 năm trước đã vỡ 1 cái rồi……

_Cô đến để chúc mừng người đã bị cô bỏ rơi sao?

Nó nhìn anh, ánh mắt ấy như có lửa..có lẽ anh đã nhớ ra…cái đêm hôm đó……mắt nó đỏ từ lúc nào không rõ…

_Chúc anh hạnh phúc……….

Mọi chuyện không đáng như thế….tại sao anh không nghĩ vì sao nó phải chia tay….Điều đầu tiên anh nghĩ ra là bị nó lừa dối…nước cờ này nó đã thất bại rồi….

Nó chạy vụt đi…….nhìn ánh mắt ấy Quân không thể nào bình thản nữa……..cậu toan chạy theo thì 1 cánh tay đã giữ cậu lại:

_Anh Quân!

Giằng tay ra:

_Xin lỗi em………anh phải đi……….

Quân vội chạy theo…chỉ thấy nó chạy mãi..nó chạy mà không để ý gì xung quanh…….nó đang khóc…có gì như đang cứa tim cậu rỉ máu….

“Mình không bao giờ xa nhau anh nhé…….

Uh, ngốc ạ!Anh sẽ mãi bên em”

Lời nói năm đó….như văng vẳng bên tai……….

Hân băng qua đường, chiếc xe ô tô không phanh kịp………..keeeeeeeeeeeeeettttt

_HÂN………..

Quân vội chạy tới…đầu nó toàn máu……..tay vẫn ôm chặt cái bình……..nó nở nụ cười yếu ớt……..

_Giữ cái này anh nhé……..1 chiếc đã vỡ rồi….em không thể để cái này vỡ được…….đừng hận em……………..

Nó ngất đi trên tay cậu…….

_Cấp cứu…ai gọi dùm tôi…………

Chương 19:Sự thật………

Nếu một ngày em phải xa anh…. Đó là ngày em phải đi tới một nơi xa lắm………

Phòng cấp cứu………

_Hân ơi, sao thế hả con…..

_Bác bình tĩnh, nó sẽ không sao đâu?

_Anh Quân!

_Chào cô, chào Hạnh……

_Cậu tới đây làm gì…..5 năm rồi…..nó chưa đủ khổ sao?

_Cháu xin lỗi……..

_Cậu về đi……….

_Xin cô, cho cháu ở lại đây….

_Bác ak, hãy để cho họ tự mình quyết định đi……….

Nó được chuyển qua phòng điều trị…vết máu bầm đã được làm tan…sẽ không có nguy hiểm…chỉ có điều nó chưa tỉnh lại……

3 ngày Quân luôn bên cạnh…..trong cậu hốc hách nhanh chóng……Lời Mỹ Hạnh nói vang bên tai cậu: “ 5 năm trước, mẹ anh gặp nó, dùng tiền ép nó xa anh, nó không chịu, bà ấy gây sức ép lên nhà hàng, nó phải chia tay anh….ngày anh tai nạn…..nó đến và bị mẹ anh hắt hủi đuổi đi…..sau 5 năm, mẹ anh lại ra 1 cái giá, buộc nó phải thôi việc….nó không nghe…..cái vụ tai nạn lần trước…anh nghĩ là do ai?”

Hân ơi, anh làm em khổ quá rồi…tại sao anh lại không tin em chứ……..anh là thằng ngốc mà….mẹ, sao mẹ ác thế?

_Anh đừng hận em……em không phải thế đâu…..em không lừa dối anh….nhưng em không thể làm khác……..yêu anh quá khổ rồi……….có lẽ chết cũng là giải thoát…….đừng hận em….

_Hân tỉnh dậy đi em đừng làm anh sợ……..Hân……

Bàn tay nó khẽ động, từ từ mở mắt…….

_Tôi đang ở đâu?

_Hân, em tỉnh rồi….

_Sao anh ở đây?

_Anh xin lỗi…anh hiểu lầm em……..anh là thằng ngu mà….sao anh lại không tin em chứ!!!

Nước mắt nó lại trào ra

_Muộn rồi anh ạ, anh ……….không còn là của em nữa…

_Không, anh không để em đi nữa đâu…….5 năm là quá đủ…dù có chuyện gì xảy ra…2 đứa mình sẽ luôn bên nhau……..em hiểu không?

_Anh……………..

_Đừng khóc….ngoan, nghe anh! Anh đi gọi bác sĩ………

Nó níu tay anh

_Đừng đi……

_Rồi anh quay lại mà……

Quân đi ra ngoài, lấy tay lau đi nước mắt…cậu không thể khóc trước mặt nó được……..

_Hạnh ak, Hân tỉnh rồi, em đến viện ngay nhé…anh về nhà 1 chút….

_Vâng, em tới ngay…….

Nhà Quân:

_Quân, con đi đâu mấy ngày hôm nay…….

Cậu vẫn đi thẳng lên phòng

_Mẹ đang nói với con đó……

_Mẹ muốn hỏi gì?

Lần đầu tiên bà Lam thấy Quân như thế……nhìn đứa con trai dữ tợn với mình….

_Con nói thế với mẹ hả?Lễ đính hôn con bỏ đi để bố mẹ mất mặt với mọi người…con có biết suy nghĩ không hả?

_Mất mặt?Mẹ định ra giá thể diện đó bao nhiêu tiền?

_Quân, con ăn nói với mẹ thế hả?_ông Phát từ trong phòng đi ra………

_Vì con bé nó mà mày trở nên như thế hả?

_Con chưa hỏi mẹ, đã làm những gì với cô ấy…Ra giá ư?Mẹ nghĩ tiền của mẹ mua được những gì…mẹ đã phá hoại hạnh phúc của con trai mẹ….mẹ làm cô ấy khổ sở…làm con gặp ác mộng suốt 5 năm qua mẹ tính như thế nào?

_Bà Lam thế là sao?

_Tôi…….

_Con xin lỗi ba……con sẽ về lại căn hộ của con…….

Chương 20:Trở lại…

_Chịu khó ăn nhé….

_Em không ăn đâu….

_Không ăn sao khỏi được…..nào ăn đi….

_Uh…nóng….

_anh xin lỗi…để anh thổi cho nguội……

_hihi, anh ngốc…..

_Dám bảo anh ngốc ak…em lại lừa anh…….kệ em đấy….

_Thôi…em đang ốm mà…….

Mẹ nó bước vào

_Lớn rồi mà còn làm nũng thế hả con gái?

_Mẹ………

_Con chào cô!

_Uh…chuyện hôm trước cô xin lỗi con nhá…cô mất bình tĩnh quá…

_Không sao cô ạ…tại con…..

_Hai người nói gì đó……….mà mẹ ơi con muốn về……

_Uh…mẹ đi hỏi bác sĩ…họ bảo con về được rồi…..

_Hoan hô……

_Để mẹ đi làm thủ tục………..

_Anh này…

_HẢ?

_Em tai nạn mà cũng may anh ha?

_Nói gì kỳ thế?

_Nếu em không tai nạn anh đâu có về với em?

_Anh xin lỗi…………

_Hi….quên đi……….mình lại như lúc xưa…

_Tạm thời đừng đi làm nhé?

_Tại sao?

_Anh không muốn em gặp mấy chuyện buồn…để anh giải quyết xong rồi tính….

_Không cần đâu……em ổn mà….có anh rồi….

_Anh sợ…

_Sợ mẹ anh làm khó em chứ gì…không phải lo đâu…….cùng lắm em thề không bao giờ xa anh


80s toys - Atari. I still have