
với cô em họ trước khi rời khỏi phòng.
Đi xuống tầng dưới, chị giúp việc lên tiếng hỏi anh:
” Cậu chủ có ăn trưa ở nhà không ạ ? ”
” Không, cảm ơn chị ! Chị lên quét dọn phòng cho khách giùm tôi nhé ! ” Ki Yul tươi cười nói.
Anh vội vã nổ máy chiếc Mercedes rồi phóng về hướng khách sạn Evergreen.
” Tôi tìm giám đốc Jin. Cô ấy có ở trong văn phòng không ? ” Ki Yul tới bên quầy lễ tân hỏi nhân viên đang trực ở đó.
” Xin hỏi anh có hẹn với giám đốc Jin không ạ ? ”
” Bảo với cô ấy rằng bạn trai cô ấy tới tìm ! ” Ki Yul bình thản đáp.
2 cô lễ tân tròn mắt nhìn anh. Họ vội vàng nhấc máy gọi cho thư kí Hwang.
Bora sải bước tới tiền sảnh, tự nhủ: ” Có chuyện gì mà anh ta lại đích thân tới đây nhỉ ? “.
Tới tiền sảnh, cô đưa mắt nhìn quanh thì trông thấy Ki Yul đang được vây kín bởi các nhân viên của cô. Cô lạnh lùng nói:
” Các người rảnh rỗi quá ha ? ”
” Chào em yêu ! ” Ki Yul giơ tay lên tươi cười nói.
Nhân viên trong khách sạn vội dạt ra, trở về với công việc của mình.
” Anh tới đây có việc gì vậy ? ”
” Chúng ta tới văn phòng cô nói chuyện được không ? ” Ki Yul khẽ nói.
1 lát sau.
” Tôi không thể ngờ cô lại sơ suất đến thế ! ”
Bora ngả người ra sau ghế, ngạc nhiên:
” Anh nói về chuyện gì vậy ? ”
” Cô có bạo lực với người khác đi chăng nữa thì cũng phải để ý xung quanh chứ ! Cô có biết cô đã bị Hee Won quay được
không ? ”
Bora lập tức ngồi thẳng dậy:
” Cái gì ? ”
” Tôi đã xử lí chuyện đó rồi. Cô không cần lo đâu ! ”
Bora thở phào 1 cái, cô mỉm cười hỏi:
” Tôi phải làm gì để báo đáp ngài giám đốc đây ? ”
Ki Yul nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi:
” Xem nào, mời đi ăn thì nhẹ nhàng với cô quá ! Muốn đền ơn của tôi thì chủ nhật tới cô hãy sắp xếp công việc để cùng tôi
tới tiệc họp lớp cấp 3 của tôi. ”
” Thế thôi sao ? ”
” Nhưng tôi nói gì cô cũng phải làm theo đấy ! ”
” Chỉ cần đừng quá đáng là được. Nhưng anh phải tới đón tôi đây, xe tôi phải mang đi bảo dưỡng rồi ! ”
” Nhất trí thế nhé ! ”
Chương 17
chap17
Sáng.
Nhân viên của khách sạn Evergreen Seoul vẫn chào đón sự xuất hiện của giám đốc của họ như thường lệ. Vẫn là chạy, vẫn
là cuống cuồng sửa soạn. Nhưng hôm nay 1 sự thay đổi nho nhỏ đã đến với họ.
Đối với họ, tiếng phanh của chiếc BMW thể thao ngày nào cũng vang lên không khác gì tiếng chuông đồng hồ báo thức – tín
hiệu bắt đầu 1 ngày làm việc. Đằng sau tiếng phanh xe là tiếng cửa xe đóng sập lại, rồi sau đó là tiếng bước chân của vị nữ
giám đốc trẻ đẹp nhưng nổi tiếng nghiêm khắc và tính cách thất thường. 1 buổi sáng của nhân viên Evergreen bắt đầu như
thế đó.
Nhưng lạ kì thay, sau sự xuất hiện của cấp trên của họ hôm nay có gì đó là lạ. Không tìm thấy cái nhìn soi mói đảo khắp tiền
sảnh đâu hết. Cũng không thấy thái độ lạnh lùng khi nhận thấy có cái gì đó không vừa mắt mình nữa. Vài người đang cúi
gằm mặt, im lặng tập trung vào việc của mình bèn khẽ ngẩng lên.
Bora thẫn thờ bước trên tiền sảnh, không buồn chú ý tới mọi việc đang diễn ra xung quanh mình. Cô đi chầm chậm hướng
về phía thang máy trước cái nhìn sửng sốt của hàng chục nhân viên khách sạn.
” Bả làm sao thế kia ? ”
” Lần đầu tiên tôi thấy giám đốc như vậy đấy ! ”
” Thấy bà đờ đẫn như thế nào không ? Y như mất sổ gạo í ! ”
” Mọi ngày cho dù bả có mệt mỏi đến mấy thì nhìn ở góc độ nào cũng vẫn thấy uy nghi đầy mình. Nhưng hôm nay thì …. ”
Bora chậm rãi đi tới văn phòng. Thư kí Hwang đang ngồi trực trước bàn thấy cô tới vội đứng lên cúi chào. Nhưng Bora không
hề có phản ứng gì đáp lại.
Bora đóng cửa văn phòng lại rồi ngả người xuống ghế, không buồn để ý tới công việc. Cô chỉ ngồi đó, thẫn thờ nhìn lên trần
phòng …
” Giám đốc ! Quản lí Choi mời giám đốc đến buổi sát hạch năng lực của các ứng viên của vị trí cứu hộ ạ ! ”
” Bảo cô ta tự kiểm tra họ lấy đi ! Tôi không muốn đi ! ” Bora nói vọng ra.
Thư kí Hwang vội vã chạy ra chỗ các đồng nghiệp đang xúm đông xúm đỏ gần văn phòng để thông báo lại. Họ túm lấy áo
quản lý khách sạn khóc lóc van xin:
” Quản lí ơi ! Làm gì đó đi, bọn em sợ bả như thế này lắm ! Thà bả cứ như mọi hôm thì bọn em còn thấy dễ thở hơn đấy ! ”
” Các người cầu cứu tôi làm gì !? Tôi đâu có được dạy cách xử lí những tình huống như thế này bao giờ đâu ! ” Quản lí Choi
giãy nảy lên.
Tại nhà của Ki Yul.
Ki Yul tỉnh dậy, ôm lấy cái đầu đang bị hội chứng ” hậu say xỉn ” hành hạ mà rên rỉ rồi uể oải đi vào phòng tắm.
Bà So Yeon đang ngồi đọc báo ở phòng khách, thấy cậu con trai đi xuống thì ngẩng lên bảo anh:
” Mau vào ăn sáng đi con ! ”
” Thôi, con không ăn đâu ạ ! Con đi làm luôn đây ! ” Ki Yul vừa chỉnh lại nút thắt cà vạt vừa nói.
Ki Yul ngồi vào ghế lái của chiếc Mercedes và nổ máy. Vừa đi anh vừa thầm rên rỉ: ” Cái đầu của tôi ! Đau chết mất thôi ! “.
Anh tự hỏi mình những hành động mà anh đã làm tối qua. Anh chỉ còn nhớ mang máng những hành động chính anh đã thực
hiện mà thôi, như : tập tennis, gặp cậu bạn, đi uống rượu rồi về nhà. ” Mà cậu ta đã nói gì để mình phải đi uống nhỉ ? ” Ki
Yul tự hỏi mình, ” Đi uống xong rồi mình đã đi đâu tiếp đây ? “. Dường như anh đã quên