Old school Swatch Watches
Bài học yêu đương của tiểu ma vương

Bài học yêu đương của tiểu ma vương

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325592

Bình chọn: 8.5.00/10/559 lượt.

i cũng rất thoải mái, cũng chẳng có thứ gì đáng sợ cả. Hạ Sinh vừa ngồi xong thì nghe cửa xe khóa lại đánh cách một tiếng. Hạ Sinh hoảng sợ quay đầu nhìn Nghiêm Cẩn ngồi đằng sau, Nghiêm Cẩn đang xếp đồ cho Mai Côi mà Mai Côi lại ngáp một cái như vẫn còn buồn ngủ. Hạ Sinh an lòng một chút, được rồi, nhìn hai người như thế chắc không phải là người xấu gì.

Xe bắt đầu khởi động, Nghiêm Cẩn bảo Tiểu Tân đến nhà Hạ Sinh trước cho Hạ Sinh thu dọn đồ đạc. Hạ Sinh an tâm mà suy nghĩ, được rồi, công tử này vẫn rất biết chăm sóc, còn biết giúp mình lấy đồ đạc, tuy rằng mình chẳng có thứ gì đáng giá cả. Hạ Sinh nào biết Nghiêm Cẩn làm thế là muốn thu dọn sạch sẽ chỗ của Hạ Sinh để bác sĩ X kia không tìm được manh mối gì nữa.

Tiểu Tân chạy xe đến ngõ đó, mang đồ đạc rương hòm vào nhà Hạ Sinh. Cảm giác an toàn khi nãy của Hạ Sinh hoàn toàn biến mất, ình lấy đồ mà sao như thành lục soát nhà dân thế này. Nhưng Hạ Sinh không dám ý kiến bởi vì Nghiêm Cẩn đang ngồi sau theo dõi mình. Đợi khoảng 20’, Tiểu Tân đi ra, đem một túi hành lí ném cho Hạ Sinh, bên trong đều là quần áo và vật dụng hàng ngày của gã. Hạ Sinh nhìn nhìn, thu dọn thế này cũng tính là gọn gàng.

Tiểu Tân gật đầu với Nghiêm Cẩn, ý bảo đã làm thỏa đáng. Nghiêm Cẩn cũng gật đầu, vì thế đoàn người bắt đầu trở về công ty.

Xe đi mấy tiếng đồng hồ, Hạ Sinh ngồi đến độ đầu óc choáng váng, tuy rằng xe rộng nhưng anh ta không dám nằm xuống, sao có thể giống con nhóc cổ quái đằng sau được, xe đi chưa bao lâu đã gối đầu lên đùi “tình lang” của nó mà ngủ ngon lành. Người ta còn có áo khoác của “tình lang” đắp lên người, có “tình lang” che chở tránh lúc xe phanh mà bị ngã.

Vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, Hạ Sinh chống đầu đến phát đau, lòng rất bất bình. Sao cùng là người mà số mạng lại khác nhau đến vậy. Mình thì bị người đánh đến ngu ngơ, người ta thì đánh cho người đến ngu ngơ. Mình chẳng có tiền, chẳng có bằng cấp chẳng có công việc. Người ta muốn sắp xếp công việc thì chỉ như búng ngón tay, tuy rằng chỉ là cương vị lao công, muốn có xe đón là có xe đón, tuy rằng xe hơi cổ quái.

Hạ Sinh lại quay đầu lén nhìn trộm thì bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Cẩn:

-Anh mệt thì nằm đi, đừng có nhìn đông nhìn tây, nếu để tôi phát hiện anh lén nhìn trộm em gái tôi thì tôi đánh cho anh không cầm nổi chổi đấy.

Hạ Sinh vội nằm xuống, đụng cả vào thành xe mà kêu “bong” một tiếng nhưng cũng đành cắn răng gạt lệ không dám kêu đau. Xem đi xem đi, đến nhìn thôi cũng chẳng được, đây là thế giới gì? Cuối cùng cũng đến nơi, Hạ Sinh lại tự hỏi mình: đây là thế giới gì?

Chỉ thấy một tòa cao ốc lớn, bên trong là văn phòng rộng mở, những phòng làm việc nhiều vô số, rất nhiều người bận rộn chạy tới chạy lui, còn có đám người xách vũ khí tối tân đi ngang qua anh ta, lúc đi qua còn quay lại nhìn mấy lần. Hạ Sinh nuốt nuốt nước miếng, đứng ở góc tường không dám đụng đậy. Bọn Nghiêm Cẩn vừa trở về đã bỏ mặc Hạ Sinh ở đây, giao Hạ Sinh lại cho Tiểu Tân nhưng Tiểu Tân lại bảo Hạ Sinh đứng đây chờ, bảo rằng mình phải đi làm thủ tục. Nhưng Hạ Sinh một mình đứng đây lại có cảm giác mình như con cá nhỏ bị bỏ vào hàm cá mập vậy, thực sự rất đáng sợ.

Đây là tầng trệt của tòa cao ốc này, Hạ Sinh nơm nớp lo sợ nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn thấy gương mặt thân quen, ở hành lang lầu hai kia, Nghiêm Cẩn và một người đàn ông lớn tuổi hơn đang nói chuyện. Nghiêm Cẩn còn chỉ chỉ vào Hạ Sinh khiến lòng Hạ Sinh sợ hãi. Người đàn ông kia rất giống Nghiêm Cẩn, trông rất có uy nghiêm, khí thế. Là cha của Nghiêm Cẩn? Còn quá trẻ. Là anh của Nghiêm Cẩn? Lại quá già. Hai người chỉ trỏ Hạ Sinh một lúc rồi lại quay vào.

Lòng Hạ Sinh thầm kêu gào: đại gia Tiểu Tân, anh làm chút thủ tục thôi mà sao lâu như vậy. Hạ Sinh đứng đó sắp bị dọa cho chết khiếp rồi

-Con người?

Câu hỏi này đột nhiên vang lên ngay bên tai. Hạ Sinh đang sợ hãi, câu hỏi này càng khiến anh ta run lên, cẩn thận quay đầu lại thì thấy một quả bóng nước lơ lửng giữa không trung nhìn mình. Hạ Sinh vội lùi hai bước thì lại đụng vào tường, run rẩy nói:

-Yêu… yêu quái?

Hạ Sinh hỏi lại khiến quả bóng nước kia vui muốn chết, nó cười cười nói:

-Bát Bát, mau lại đây xem này, người này chơi vui lắm, lâu rồi mình chưa thấy ai thú vị thế này đâu

Hạ Sinh vừa lo lắng vừa nghi hoặc, nó nói cái gì mà Bát Bát hay Ba Ba? Lúc này bên cổ Hạ Sinh có cảm giác nhặm nhặm, còn có cả tiếng con chuột kêu chít chít. Hạ Sinh quay đầu nhìn lại, thấy một con chuột bạch béo tròn chẳng biết bò lên vai mình từ bao giờ. Hạ Sinh như nổi điên mà nhảy nhót loạn xạ, la hét xin con chuột béo này bò xuống, cũng chẳng biết là có đánh trúng hay không, chỉ lo nhảy nhót loạn xạ, ôm đầu rúc vào góc tường. Chờ khi Hạ Sinh bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên thì đã thấy quả bóng nước và con chuột kia đã đứng trước mặt. Sau đó là cả tầng lầu, mọi người đều như bất động mà nhìn anh ta. Hạ Sinh nhìn lại đám người, cẩn thận lấy tay chỉ chỉ vào đám nước và con chuột nhưng cũng chẳng ai để ý gì đến Hạ Sinh nữa, mọi người lại ai làm việc nấy.

-Bát Bát, cậu thấy anh ta chơi có vui không?

Quả bóng nước kia còn nói