
t. Anh thật vất vả mới có thể khiến cho cô tiếp nhận mình, làm sao có khả năng cho phép cô không chịu trách nhiệm mà vứt bỏ anh!
Bạch Nhật Tiêu nằm ở trên giường, bất an không yên. Cô lo lắng, khi Bạch Nhật Tiêu đưa Chung Thi Âm về nhà, có thể hay không xảy ra chuyện gì đó? Cô lo lắng không biết làm cách nào đối mặt với yêu cầu của An Như Nguyệt? Cô lo lắng Bạch Nhật Tiêu sẽ ép hỏi, cô rồi sẽ lâm vào thế khó xử…
Cửa phòng mở. Cô biết, anh đã quay trở lại.
Anh đi vào phòng, ôm lấy thân mình nhỏ nhắn xinh đẹp của cô. Anh vốn muốn trách cứ cô không đủ coi trong mình, trơ mắt nhìn anh nhường cho người khác. Nhưng lời nói đã nghẹn trong cổ họng, làm sao cũng không nên lời. Anh, làm sao có khả năng quở trách cô?
Bạch Nhật Huyên đưa tay khoác lên trên lưng anh. Cô biết, hành động hôm nay của mình đã khiến anh bị tổn thương. Nhưng cô cũng không có cách nào để tổn thương An Như Nguyệt. Cắn chặt răng, cô vẫn quyết định mở miệng. “Tiêu, anh đính hôn với chị Thi Âm được không?” Giọng nói của cô đang run rẩy. Bởi vì cô biết, lời nói vừa ra khỏi miệng, anh nổi giận là chuyện tất nhiên.
Anh đẩy mạnh cô ra, bi thương nhìn cô. “Tại sao em luôn muốn giao anh cho người khác?!!” Bạch Nhật Tiêu tức giận, thậm chí phẫn nộ. Nhưng điều anh thương tâm hơn là, cô rõ ràng muốn yêu anh, nhưng cứ muốn đẩy anh ột người khác!
Bạch Nhật Huyên nước mắt lưng tròng, cầm lấy tay anh. Trước khi cơn giận của anh bộc phát cần phải nói cho hết lời. “Em không phải giao an cho chị Thi Âm, chỉ là nếu làm như vậy, mẹ sẽ yên tâm. Cho dù hai người đính hôn, chúng ta vẫn có thể bên nhau mà. Em sẽ không để ý quan hệ giữa anh và chị Thi Âm. Được không?” Đây là biện pháp tốt nhất cô có thể nghĩ đến. Cô cho rằng, vì An Như Nguyệt, Bạch Nhật Tiêu có thể đáp ứng. Nhưng anh lại gạt mạnh tay cô ra.
“Em không để ý, thì anh để ý!!” Nếu không phải cửa phòng đóng chặt, tiếng quát của anh nhất định sẽ đánh thức An Như Nguyệt. Nhưng là anh cố gắng đè ép xuống. “Anh biết em rất rộng lượng, tùy tiện đem anh cho người nào cũng chẳng sao cả. Nhưng anh thì không có cách nào miễn cưỡng bản thân mình ôm người con gái nào khác ngoài em!!”
Nàng khóc lại tạo nên tay hắn, nức nở nói,“Ta không có muốn đem ngươi tặng cho nàng, ta chỉ là muốn làm ẹ yên tâm, mẹ không hy vọng chúng ta cùng một chỗ.” Đây là của nàng giải thích, hắn lại theo của nàng giải thích lý thấy được, ở lòng của nàng lý, An Như Nguyệt so với hắn quan trọng hơn.
Bạch Nhật Tiêu đau lòng nhìn cô. Thất vọng, ưu thương. “Mẹ nói không hy vọng chúng ta bên nhau, em sẽ để cho anh đính hôn với Chung Thi Âm. Nếu mẹ muốn em cùng với người khác, em có phải muốn kết hôn với người đàn ông đó?!” Anh biết tình cảm cô thương anh không đủ, thậm chí so với tình cảm của anh chỉ bằng một góc của núi băng. Nhưng là, muốn anh chấp nhận chuyện này, anh thực sự rất khó khăn, mà cũng không tiếp nhận được.
Bạch Nhật Huyên không có cách nào mà trả lời anh, bởi vì quả thật, An Như Nguyệt đã sắp xếp cô cho người khác. Cô không có cách nào nói cho anh biết, cô thực đã dao động. An Như Nguyệt đối với cô, mỗi một câu đều tự đáy lòng như vậy, cô không cự tuyệt An Như Nguyệt được.
Cho dù cái gì Bạch Nhật Huyên cũng không nói, anh vẫn hiểu được cô đã dao động. Chỉ cần người khác đối xử với cô dịu dàng, cô đã chịu không được. An Như Nguyệt mới nói mấy câu đã khiến cô sinh ra ý tưởng buông tay anh. Bạch Nhật Tiêu áp chế cơn đau lòng, đem ý định vứt bỏ mình của Bạch Nhật Huyên ôm chặt vào trong lòng. “Nói cho anh biết, em sẽ không rời khỏi anh.” Anh không muốn trách cứ cô. An Như Nguyệt yêu cô đến bao nhiêu, anh có thể hiểu.
Cô ôm chặt lấy thắt lưng của anh, “Em sẽ không rời khỏi anh.” Đang nói ra câu tiếp theo, cô muốn trấn an anh, hôn anh, nắm tay anh thật chặt, “Nhưng trong thời gian mẹ vẫn còn ở đây, chúng ta trước hết hãy tách ra, được không?” Cô cố gắng nói uyển chuyển hơn, lại vẫn châm lên lửa giận của Bạch Nhật Tiêu.
Thân thể Bạch Nhật Tiêu cứng ngắc. Anh có thể vì cô vượt mọi chông gai, nhưng cô một lần nữa lại lùi bước, vậy còn anh dùng sức mạnh gì mà để tiếp tục đây? “Anh ở trong lòng em, có cũng được mà không có cũng chẳng sao cả?” Anh cắn răng gầm nhẹ, sự tuyệt vọng không khống chế được có thể nghe thấy rất rõ. Đau thương đứng lên từ giường của cô, nhìn cô, nước mắt không khống chế nỏi chảy ra, “Ở bên cạnh anh khó xử cho em đến như vậy sao? Nói ẹ biết em yêu anh khó đến như vậy sao? Anh có thể liều lĩnh yêu em, nhưng tại sao đến em lại khó khăn đến thế?!”
Cô cũng xuống giường, níu lấy góc áo của Bạch Nhật Tiêu, muốn trấn an cảm xúc cho anh. “Anh đừng như vậy. Em chưa từng chia tay với anh. Chỉ là em không muốn để ẹ biết chúng mình bên nhau. Mẹ đã rất khổ sở rồi, nếu mẹ biết em phản bội mẹ, mẹ sẽ rất đau khổ.” Giọng nói của cô đứt quãng. Đớn đau của Bạch Nhật Huyên cô, không hề kém so với Bạch Nhật Tiêu.
Chương 32: Là anh trước tiên.
“Chỉ cần em yêu em, em sẽ không bao giờ phải xin lỗi anh.”
Ánh mắt của anh đỏ ngầu, khó khăn nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô. Bi ai cũng như tuyệt vọng, mặc kệ là ở bất cứ thời điểm n