
ũng quen một anh chàng thành đạt rất được đó nha.” Giọng nói của bà có vẻ như trêu chọc, thật giống như không phải cố ý đẩy Bạch Nhật Huyên đến đường cùng, “Ngày mai nó cũng về từ Mỹ, mẹ đã mời nó tham gia tiệc sinh nhật của con rồi.” Bà không cần thiết phải nói trắng ra, bởi vì Bạch Nhật Huyên đã hiểu.
Lòng của cô run rẩy. Cô biết vì anh trai, cô nên cự tuyệt. Nhưng là nhớ tới lúc trong phòng bệnh, An Như Nguyệt kích động nói, cô nhất định là con gái của bà, thì cô không thể cự tuyệt được. Cô hiện tại giống như đã mất đi điểm tựa đòn bẩy, không thể tìm được cân bằng.
“Mẹ rất muốn biết bộ dáng Huyên Huyên của mẹ yêu đương nha. Ai cũng nói con gái khi yêu đẹp hơn bình thường, mẹ rất muốn nhìn, bộ dáng Huyên Huyên đẹp hơn bình thường.” Nói ra như vậy, lòng An Như Nguyệt cũng rất rối rắm. Bà làm sao mà không sợ hãi ánh mắt thế tục. Bọn họ rõ ràng không phải là anh em ruột, nhưng là bà lại muốn chia rẽ cả hai đứa. Nhưng nếu không làm như vậy, rất nhiều phiền toái theo đó mà xảy ra, khiến tất cả ứng phó không nổi. Vì an ổn, chỉ có thể hy sinh tình yêu. Huống chi đính hôn này vĩnh viễn là có lợi đối với Bạch thị.Có lẽ bây giờ sẽ đau khổ, nhưng hết thảy mọi thứ rồi cũng sẽ qua đi.
Chương 31: Bên trọng bên khinh.
“Tôi chính là vô tình như vậy, tình của tôi chỉ có thể ột mình cô ấy”
Cả quãng đường, Chung Thi Âm im thin thít. Cô đang nhìn sắc mặt của anh, âm trầm, thô bạo, giống như là điềm báo bão táp đương tới gần. Cô rất muốn nói cho anh biết, tình cảm lưu luyến như vậy là không thể xảy ra được, nhưng cô vẫn do dự không dám mở miệng.
Cô muốn nói, anh không hiểu sao? Nhưng là, anh vẫn yêu.
Xe của anh vững vàng dừng trước cửa lớn. Anh không nói lời nào, nhưng là Chung Thi Âm đã biết, cô lập tức phải xuống xe.
“Tiêu”, lý trí nói cho cô, cô hẳn là nên nói ra chuyện này. “Em biết là anh không muốn nghe, nhưng có thể cho em nói mấy câu hay không?” Giọng nói của cô gần như cầu xin.
“Biết tôi không muốn nghe, cô đừng nói.” Giọng nói của anh giống hệt như khuôn mặt, lạnh lẽo như băng.
Cô dùng khí, chợt áp sát vào người anh, chảy nước mắt mà hôn lên đôi môi kia.
Bạch Nhật Tiêu không nghĩ tới chuyện cô thế nhưng lại chủ động như vậy. Trong trí nhớ của anh, Chung Thi Âm luôn luôn hành xử nhã nhặn, bình thàn chịu đựng mọi thứ. Cô thình lình hôn như vậy, anh khó lòng mà phòng bị. Sau giây phút khiếp sợ, anh đẩy mạnh cô ra. Xem ra, bạn bè nhiều năm bạn bè với nhau, anh không cứng rắn đá thẳng cô ta xuống xe. Ai biết cô ta thế nhưng, nước mắt lưng tròng lải nhải tình cảm yêu thương gì đó.
“Anh không thể ở bên cạnh cô ta. Hai người là anh em, đây là chuyện trời đất không dung thứ!” Chung Thi Âm kích động hét lên, “Tại sao anh không hề nghĩ đến em, em yêu anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ, một chút anh cũng không hề nhìn thấy?”
Bạch Nhật Tiêu không hề có cảm giác đau lòng, “Nói xong, xuống xe.”
“Tiêu, cô ta là em gái của anh. Em rốt cuộc kém cô ta ở chỗ nào. Anh, cho dù vi phạm luân lý đạo đức cũng muốn ở bên cạnh cô ta sao?” Cô cầm lấy bàn tay anh, “Đừng ở bên cạnh cô ta nữa, hai người không có khả năng.” Chung Thi Âm không muốn giữ hình tượng. Cô không cần. Quan trọng nhất là lôi anh ra khỏi vực sâu kia. Cô không thể trơ mắt nhìn anh sa đọa. Muốn cô giao thân thể này, cô tối nay cũng muốn dùng tình yêu thức tỉnh anh.
Bạch Nhật Tiêu giận dữ rút tay ra. “Đừng để tôi nói lần thứ ba, xuống xe!” Anh nổi giận, vì cô không biết sống chết, vì ‘khẩu bất trạch ngôn’ (lời nói không hề có sự chuẩn bị hay suy xét gì) của cô.
Chung Thi Âm leo lên trên người anh, “Tiêu, em không cần anh yêu em. Nhưng là anh cho em một cơ hội được không? Vì anh, em có thể làm bất cứ điều gì.” Cô biết một khi anh nổi giận là không thể chọc vào, nhưng là yêu anh, cô không có một chút sợ hãi.
Sự thanh nhã cao quý cùng rụt rè của cô gái này, anh đã từng rất trọng. Anh cũng đã từng vì không thể hồi trả tình cảm cho cô mà cảm thấy áy náy. Cho nên lúc ở Boston, lúc nhìn thấy cô anh vẫn còn chút ít ôn hòa. Nhưng là hiện tại, hành vi này của cô hoàn toàn chọc giạn anh. Anh chán ghét cô chủ động dâng hiến như thế này.
Chung Thi Âm bị anh đẩy mạnh ra, ngã xuống ghế.
“Anh làm sao có thể vô tình như vậy? Em yêu anh đến thế…” Cô tuyệt vọng khóc lên.
“Tôi chính là vô tình như vậy, tình của tôi chỉ có thể ột mình cô ấy. Cô thực sự đã thành công trong việc chọc giận tôi. Cút ngay lập tức!” Anh mở cửa xe giúp cô. Nếu cô không muốn cút khỏi, anh sẽ không ngần ngại chuyện có phong độ hay không túm cô đá thẳng xuống xe.
“Anh sẽ hối hận, hai người sẽ không có kết quả gì tốt!” Lúc cô bị anh lôi xuống xe, đột nhiên quát lớn lên. Anh chà đạp tình cảm của cô như vậy, thì Chung Thi Âm cô sẽ mỏi mắt trông chờ, tình cảm đó của anh sẽ bị người đời phỉ nhổ!
Cả đầu Bạch Nhật Tiêu bây giờ chỉ còn suy nghĩ, không biết Bạch Nhật Huyên có bị An Như Nguyệt mê hoặc rồi hay không? Anh lo lắng muốn đòi mạng, lại không ở bên cạnh cô, có phải cô đã buông hết vũ khí mà đầu hàng? Cô lúc nãy, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn hắn. Bộ dáng như thế rõ ràng vừa lâm trận đã muốn đào thoá