
ể nhìn ra được, cậu lại âm hiểm như vậy!!” Vẻ mặt cô nhìn Từ Khả Hân đầy vẻ nhìn thấu và đắc ý, khiến cho Từ Khả Hân hổn hển trừng mắt nhìn cô. Bạch Nhật Huyên cũng không phải không biết người trong lòng mình là ai, còn dám giỡn mặt với mình! Cô trừng phạt, đưa tay lên trên eo nhỏ của Bạch Nhật Huyên bắt đầu hành sự, khiến cho Bạch Nhật Huyên bị cù mà cười lăn, ngay cả cầu xin tha thứ cũng nói không được.
“Cậu còn cù mình, mình liền nói cho anh Hạo Nhiên cậu thích ảnh!!” Bạch Nhật Huyên chán nản, nghẹn cười quát.
“Bạch Nhật Huyên! Nếu cậu dám nói, mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!!” Từ Khả Hân vui cười đuổi theo Bạch Nhật Huyên đang chạy trốn khắp nơi, vươn tay lên, không ngừng cù lên hông cô bạn.
Trong giờ tự học, Bạch Nhật Tiêu dứt bỏ những sách vở dày cộp, chán đến chết, tựa đầu nhìn ra sân bãi ngoài cửa sổ.
Nụ cười lung linh xinh đẹp của cô tựa như nước suối tươi mát của những ngày tháng sáu, mỗi một độ cong đều có thể khiến linh hồn nóng rực của anh tìm được nơi thoải mái, nhẹ nhàng ôm lấy hồn phách anh, khiến mặt mày anh trở nên tràn đầy tình cảm.
“Chỉ khi cậu nhìn cô ấy, ánh mắt mới có thể trở nên ấm áp như vậy.” Giọng nói của Chung Thi Âm vang lên sát bên tai anh. Cô đã muốn nhìn anh thật lâu, bắt đầu từ một khắc khi anh chăm chú nhìn cô nữ sinh trên sân tập thể dục kia, cô đã quan sát từng biến hóa của anh. Cô biết, hôm biểu diễn trong ngày lễ Kỷ niệm thành lập trường hôm đó, một cái hôn, là đã cho thấy cõi lòng anh.
Bạch Nhật Tiêu không muốn để ý đến cô ta, tiếp tục nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt của Bạch Nhật Huyên trên sân thể dục, lo lắng: Cô ấy đầy mồ hôi vậy, còn chạy ngược xuôi giữa trời nóng, không thấy mệt sao?
“Cô ấy là em gái cậu!” Chung Thi Âm bất đắc dĩ mà cao giọng hơn, kéo suy nghĩ của anh lại. Cô khổ sở, không phải bởi vì tâm của Bạch Nhật Tiêu không đặt trên người cô, mà là bởi vì tình yêu của anh, là thiên lý không dung thứ.
“Cô thực ầm ĩ!” Anh rốt cuộc cũng nhìn về phía cô, trong ánh mắt cố ý lộ ra sự không kiên nhẫn, giọng nói có chút giận dữ. Anh không cần bất luận kẻ nào bình luận tình yêu của anh, cho dù khắp thiên hạ đều phản đối anh cũng không để ý, chỉ cần Bạch Nhật Huyên không phản đối là tốt rồi. “Còn nữa,” Anh nghiêm giọng cảnh cáo cô, “Chuyện lần trước, tôi không hy vọng lại xảy ra lần nữa.”
“Tiêu!” Chung Thi Âm còn muốn khuyên nhủ anh, nhưng lời của cô còn chưa nói ra miệng, anh đã lo lắng nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy rất nhanh đến sân thể dục. Cô sáng tỏ nhìn về phía sân thể dục, là Bạch Nhật Huyên té xỉu. Trên đời này, ngoại trừ Bạch Nhật Huyên ra, còn có ai có thể khiến anh khẩn trương thành như vậy nữa? Cô không nói gì, thê lương cười cười chính mình si tình.
Bạch Nhật Tiêu trong lòng nóng như lửa đốt, chạy đến sân thể dục, ôm lấy Bạch Nhật Huyên vừa ngã xuống mặt đất, vội vã chạy về phòng y tế. Chân tay Từ Khả Hân luống cuống mà nhìn động tác nhanh nhẹn của Bạch Nhật Tiêu. Từ lúc Bạch Nhật Huyên té xỉu tới giờ, ngay cả thầy giáo cô cũng chưa kêu kịp mà Bạch Nhật Tiêu liền xuất hiện?!
Khi xác định cô chỉ bị cảm nắng, tảng đá trong lòng anh mới chậm rãi thả xuống.
Anh vừa tức giận vừa đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, “Em đấy, khi nào mới có thể khiến cho người ta yên tâm đây?” Ngồi ở bên giường, anh nhẹ nhàng vuốt ve hai má của cô. Anh từ nhỏ chỉ biết, tầm mắt của anh không có cách nào rời khỏi cô, cô không phải là một người có thể làm cho người ta yên tâm được. Bởi vì lo lắng, cho nên anh luôn luôn nhìn cô, cho đến khi từ lo lắng biến thành quan tâm, quan tâm biến thành cảm tình. Trong mười lăm năm trôi qua ấy, anh can tâm tình nguyện đặt cô ở trong lòng, độc chiếm toàn bộ tình yêu trời đất của mình.
Anh nhẹ nhàng liếm hôn đôi môi mất đi huyết sắc của cô, dùng sự ấm áp của chính mình khôi phục màu hồng nhuận trên môi cô.
Bạch Nhật huyên mơ hồ cảm thấy môi hơi ươn ướt, chờ cô mở hai mắt đã nhìn thấy đôi mắt tràn đầy lo lắng của Bạch Nhật Tiêu. Cô thử nhích người, nhưng sự choang váng quay cuồng khiến cô nhăn mày lại, không thể di động.
“Ngoan ngoãn nằm, đừng nhúc nhích.” Anh mềm nhẹ đè cô lại.
“Anh hai.” Cô suy yếu gọi anh, tội nghiệp đến chảy ra nước mắt, cảm giác đầu váng mắt hoa khiến cho cảm thấy thực khổ sở, rất khó chịu. Thấy anh, đã muốn đem hết thảy cảm giác của mình nói cho anh biết.
Anh biết là cô đang rất đau, dịu dàng xoa xoa huyệt thái dương giúp cô, lau đi nước mắt cho cô, “Ngoan, đừng khóc, anh biết em khó chịu. Cho nên, lần sau đừng chạy loạn dưới mặt trời gắt như vậy nữa, có biết hay không?”
Tựa như anh chỉ đem nụ cười duy nhất của mình trao cho cô, cô cũng đem số lượng nước mắt không nhiều lắm, hết thảy đều cho anh thấy. Thói quen của cô là khóc trước mặt anh, quen chờ anh dịu dàng an ủi. Thói quen này, cho tới nay cũng chỉ có trong cuộc sống của hai người bọn họ. Cô té xỉu, không chỉ vì ánh mặt trời gay gắt nướng chín khí lực mình, mà khi ngẫu nhiên quay đầu lại, thấy anh cùng Chung Thi Âm có đôi có cặp đứng trước cửa sổ. Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến chuyện ngất xỉu.
Nhìn sự dịu dàng vô hạn của anh, c