
sắp ăn bò bít tết chín năm phần này là hai súc sinh sao?Tâm trạng Lãnh Diễm cực kỳ tốt.
CHUONG 70
Thật ra thì, Nghiêm Hi cũng không muốn nói như vậy, dù sao chuyện này không liên quan đến Chu Khải. Nhưng ai bảo anh ta xui xẻo cưới phải một người phụ nữ như vậy. Hôm nay anh ta đi ra ngoài với Lý Lệ coi như anh ta xui xẻo. Nếu vợ chồng bọn họ muốn diễn kịch vợ chồng tình cảm sâu đậm trước mặt cô, như vậy thì chỉ có thể là đồng cam cộng khổ thôi.
Dù sao thì, bò bít tết chín năm phần cũng là ý của cô ta, vậy thì không phải là lỗi của người nào đó. Hai thứ này không khác nhau, chỉ là lấy trong nồi ra, sau đó cho vào một chút gia vị mà thôi.
Cho nên khi Lý Lệ nhìn thấy bò bít tết năm phần trên bàn trước mặt mình, sắc mặt hết sức khó coi. Cô ta nhìn thấy đĩa bò bít tết, lập tức muốn ói, dường như nhìn thấy thứ này khiến cô nhớ đến cuộc sống phố phường trước kia tận mắt nhìn thấy cảnh làm thịt heo. Là cô tận mắt nhìn thấy con dao trắng đâm vào, sau khi rút ra con dao đã nhuốm màu đỏ. Khi đó cô bị dọa nhảy lên, phút chốc không thể nhịn được, ngay lập tức ói ra ngoài – năm ấy cô mười tuổi.
Bây giờ nhìn miếng thịt bò này, sắc mặt Lý Lệ vô cùng khó coi, trắng bệch, liếc mắt nhìn Chu Khải đối diện không hề thay đổi sắc mặt, Lý Lệ chợt cảm thấy có phải Nghiêm Hi thấu hiểu cô quá không, hay là do cô chưa từng gặp loại người có đẳng cấp như vậy.
Nhìn dáng ăn ưu nhã của Nghiêm Hi, rõ ràng ăn rất thô lỗ, nhưng vì sao không để cho người ta có cảm giác này. Ngược lại giống như một nàng công chúa cao quý, cho dù ăn như thế nào, cử chỉ vẫn rất hoàn hảo không thể soi mói.
Nghiêm Hi nâng ly rượu lên miệng nhỏ uống, lặng lẽ quan sát vẻ mặt khó coi của Lý Lệ khi cầm dao nĩa lên, trong mắt ánh lên nụ cười lạnh lẽo. Không phải là nói rất dễ nghe sao, diễn kịch tốt như vậy, sao có thể không ăn nổi miếng thịt tươi?
Nghiêm Hi nhìn lại Lãnh Diễm đối diện vừa nhai vừa nhìn cô cười, im lặng nhìn trời. Không phải người này cố ý chọc giận cô khiến cô tức giận không có chỗ phát tác, đúng lúc Lý Lệ xui xẻo tự mình dẫn xác đến, có thể không may mắn hứng lấy.
Lãnh Diễm chỉ cười không nói, chỉ chuyển mắt sang nhìn Chu Khải đang từ tốn ăn bò bít tết, mặt không đổi sắc nói : “Mùi vị thứ này thế nào, đầu bếp này năm đó là do Hi Hi tự mình chọn. Hi Hi nói không hề khoa trương chút nào, tôi đã chọn trong số những người giỏi nhất, có thể làm được món ăn vừa với khẩu vị của cô ấy chứng tỏ tay nghề đầu bếp này có thể tương đương với đầu bếp khách sạn năm sao.”
Vừa dứt lời, động tác Chu Khải bỗng ngưng lại, không tự chủ ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hi bên cạnh đang ưu nhã vui vẻ ăn, chợt nghĩ đến lời cô nói trong buổi tối ở vườn hoa bệnh viện. Cô nói, nhà họ Chu vẫn chưa đạt đến trình độ giàu có khiến cô phải diễn trò. Khi đó hắn cũng cảm thấy Nghiêm Hi nói quá, lúc ấy hắn nghĩ, lúc này thực sự Nghiêm Hi bị buộc đến bước đường cùng, không thể lui được nữa, chỉ có thể nói ra một câu không để người khác làm rõ thực hư.
Nhưng nhìn Nghiêm Hi hôm nay, Chu Khải chợt cảm thấy thật sự bản thân hắn không biết chút gì về Nghiêm Hi. Trước kia Nghiêm Hi cũng là một cô gái khá cẩu thả, đâu giống với người phụ nữ tao nhã cao quý hiện tại.
Nghiêm Hi đang ăn, cảm nhận được ánh mắt thương cảm của Chu Khải, giả bộ không hiểu nhìn Chu Khải nói: “Sao vậy, không thích ăn bò bít tết sao? Lúc nãy nghe Lý Lệ nói, bò bít tết chín năm phần có mùi vị ngon nhất, tôi còn tưởng hai người thích ăn bò bít tết chín năm phần nhất. Sao anh không nói sớm.” Nói xong nét mặt vẫn như vẻ khách khí, băn khoăn nhìn sang Lý Lệ: “Lý Lệ, cô cũng không nhắc nhở tôi sớm, thì ra cô thích ăn bò bít tết chín năm phần. Nếu Chu Khải không thích ăn cần gì phải miễn cưỡng, vẫn là tôi bảo người đổi cho anh ấy.” Nói xong cũng gọi người tới bưng phần bò bít tết trước mặt Chu Khải.
Bởi vậy, không chỉ có Lý Lệ, ngay cả Chu Khải cũng có thể cảm nhận được Nghiêm Hi như không có ý thù địch. Bò bít tết của Chu Khải trên bàn đã được lấy đi, sau đó người bồi bàn nhanh chóng đưa một phần bò bít tết chín bảy phần lên. Chu Khải cúi đầu nhìn, thật ra hắn đã ăn đủ kiểu bò bít tết, thậm chí cũng có thể ăn được chín ba phần mà mặt vẫn không đổi sắc, nhưng thích nhất là chín bảy phần.
Ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Hi đang nhìn mình cười, Chu Khải khẽ mỉm cười, sau đó cắt một phần nhỏ, bỏ vào trong miệng cẩn thận thưởng thức. Nghiêm Hi khẽ cong mắt hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Chu Khải gật đầu một cái, “Rất được, mùi vị rất ngon.”
Nghiêm Hi lộ ra nét mặt vậy thì tốt, tiếp tục ăn phần của mình, giống như Lý Lệ bên mình cầm dao nĩa mà không thể dùng không tồn tại, cố ý trêu chọc Chu Khải: “Anh không biết, tôi đã mất rất nhiều tâm huyết mới tìm được vị đầu bếp này.”
Lãnh Diễm đối diện chợt không hài lòng với việc Nghiêm Hi bỗng nhiệt tình với Chu Khải, đùa giỡn: “Đúng vậy, chỉ có cái miệng nhỏ nhắn được nuôi dưỡng của em mới có thể tìm được một vị đầu bếp thế này. Đây là do nhà họ Lãnh đặc biệt bồi dưỡng nên khẩu vị này cho em. Thật sự không biết nên khen em bị làm hư hay là nói em cái gì tốt…” Lãnh Diễm bất đắc dĩ lắc đầu.
Lý Lệ