
ô.”Lý Lệ nói chuyện từ đầu đến cuối đều giả vờ như thật, giọng điệu thân thiết như gặp được bạn cũ lâu năm. Nghiêm Hi nghe vậy thật sự không còn khẩu vị muốn ăn, vốn dĩ đã không tốt, khi nhìn thấy Lý Lệ càng tồi tệ hơn.Lý Lệ hoàn toàn không nhìn thấy nét mặt lạng lẽo của Nghiêm Hi, trực tiếp kéo Chu Khải ngồi vào chỗ ngồi bên bàn, rồi sau đó mới tủm tỉm cười nói : “Không ngại cùng nhau chứ?”Lãnh Diễm vốn không hề lên tiếng chợt mỉm cười nói : “Sao có thể không hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh!” Chẳng qua đôi mắt kia vốn cực kỳ hăng hái, lúc này cũng hoàn toàn lạnh lùng.Lý Lệ cho rằng Lãnh Diễm vốn có dáng vẻ thế này, hoàn toàn không để ở trong lòng. Hai người ngồi vào chỗ của mình, Chu Khải mở lời hỏi Nghiêm Hi : “Lúc nãy ở bên kia nghe thấy tiếng của em, hình như không vui, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”Nghiêm Hi mặt ngượng ngùng, bây giờ cô không muốn nhìn thấy ba người đối diện một chút nào, bao gồm cả người ngồi đối diện hay Lý Lệ đang cười không ngớt. Lãnh Diễm càng khiến cô ghét hơn, lúc nãy có đánh chết cũng không mở miệng, vậy mà khi Lý Lệ vừa cười đi đến, mặc dù cũng chỉ là nụ cười giả tạo, nhưng mở miệng nói cũng được rồi.Nghe thấy Chu Khải hỏi câu đó, Nghiêm Hi càng không dễ coi: “Không có gì, chỉ là không quen với bò bít tết, không muốn ăn.”Chu Khải nghe vậy cười, vừa muốn mở miệng lại bị Lý Lệ đối diện cướp lời. Lúc đầu vốn là Nghiêm Hi ngồi đối mặt với Lãnh Diễm, bây giờ có thêm Chu Khải và Lý Lệ, vậy cũng chỉ còn dư lại hai chỗ ngồi, đây cũng là chuyện khiến Nghiêm Hi buồn bực nhất. Hai người ngồi gần cô nhất cũng là hai người cô không muốn nhìn thấy nhất.Lúc này Lý Lệ đưa tay cầm tay Nghiêm Hi, vẻ mặt ân cần nói : “Hi Hi, cô cũng không biết, bò bít tết vốn không thể ăn chín quá, năm phần chín là vừa miệng nhất, có lẽ lúc đầu cô ăn sẽ không quen, nhưng sau đó từ từ sẽ quen.” Vừa nói xong, ra vẻ như đã biết Nghiêm Hi chưa từng ăn bò bít tết cho nên không quen, lời nói mang vẻ quan tâm, như đang trấn an một người bạn tốt.Nghiêm Hi bị Lý Lệ nắm lấy tay, dùng sức muốn rút về, ai ngờ sức Lý Lệ lại lớn như vậy, mu bàn tay cô đều đỏ lên không rút về được. Nghiêm Hi tức giận, không phải sẽ gặp phải người không biết xấu hổ như vậy chứ ?Lý Lệ này, cả lời nói lẫn dáng vẻ đều như quan tâm cô, nhưng có thể nhận ra thần thái xem chuyện vui trong đôi mắt đó. Nghiêm Hi chợt cảm thấy buồn cười. Lý Lệ, cô nói xem cô không hề hay biết tôi là ai còn dám nhanh tới mèo khóc chuột, không sợ đau lưỡi sao ?Trong lòng nghĩ như vậy, Nghiêm Hi vẫn nở nụ cười trên mặt, tay cô ta ân ân ái ái cầm tay cô, cô xem như là bị con chó cầm tay, cười tao nhã, thản nhiên nói : “Lý Lệ, cô tới lúc nào vậy, sao không nói sớm một tiếng.” Nghiêm Hi nói rất nhỏ nhẹ, hoàn toàn không giống như vừa tức giận với Lãnh Diễm.Lý Lệ nháy mắt mấy cái, hình như không ngờ trong một thời gian cực ngắn Nghiêm Hi có thể thay đổi thành cử chỉ tao nhã cao quý như vậy, “À, tôi và Chu Khải vừa đến hôm qua. Cô nói xem, chúng ta là bạn học lâu năm như vậy, cô đi theo Lãnh tiên sinh đến thành phố A sinh sống cũng không lên tiếng chào hỏi, tôi cũng không đưa tiễn cô được.” Lý Lệ nhìn Nghiêm Hi đang chớp mắt, trong lòng vẫn cảm thấy Nghiêm Hi không phải là một người không có đẳng cấp. Cho dù cô ta có mặc lễ phục quốc tế trên người, tận trong xương tủy sâu thẳm cũng đê tiện như vậy.Nghiêm Hi nghe được ý tứ trong câu nói Lý Lệ, quay đầu liếc mắt xung quanh, quả nhiên toàn bộ khách trong nhà hàng đều trưng ra vẻ mặt ‘thì ra là vậy’. Nghiêm Hi khẽ mỉm cười, Lý Lệ cố ý. Cô ta cố ý nói một câu hai nghĩa trong trường hợp này. Cái gì gọi là ‘mọi người đều là bạn học’? Cái gì là ‘đi theo Lãnh tiên sinh đến thành phố A sinh sống’?Ra vào nơi này đều là nhân vật không giàu cũng quý ở thành phố A, đều là một đám người nhiều chuyện. Chỉ một câu nói tùy tiện, một ánh mắt tùy tiện cũng có thể suy nghĩ lan man ra ý tứ khác. Những lời này của Lý Lệ là đang ám chỉ người xung quanh rằng Nghiêm Hi cô không phải là người giàu có, nói chính xác hơn, cô là phụ nữ bao dưỡng của Lãnh Diễm đối diện.Nghiêm Hi chợt phát hiện cô không tức giận, cảm thấy thật ra Lý Lệ là một kẻ rất đáng thương. Khi còn bé cô ta trăm phương nghìn kế để ba mẹ kết hôn, còn phải thận trọng không để cho tiểu công chúa cô tức giận. Sau khi mẹ gặp chuyện không may, giống như ông trời đang giúp cô ta, dùng hết mọi thủ đoạn đuổi cô ra khỏi nhà…Khi đó cô chỉ mới năm tuổi, thật khó có thể tưởng tượng, lúc năm tuổi cô nằm trong ngực ba mẹ làm nũng, còn cô ta đã bắt đầu tính toán.Cuộc sống như thế có mệt mỏi không? Kết quả thì sao? Mẹ chết rồi, Lý Thánh Đức vào tù, nhà cũ bị ngân hàng tịch thu, trong công ty Thánh Đức không có cổ phần của cô ta. Một cô gái nho nhỏ sao có thể sống được? Nhìn Lý Lệ bây giờ, thật sự rất khó tưởng tượng, một người nhỏ bé như vậy, sao trong đầu có nhiều tính toán như vậy.Đối mặt với một người đáng thương, bản thân cần gì phải tức giận?Trên mặt Nghiêm Hi không phải không vui, “Chúng tôi cũng vừa mới về hôm qua.”Lý Lệ nghe xong, trong ánh mắt dường như run lên. Cô ấy dùng từ ‘về’ ? Lý Lệ c