
ảm thấy buồn cười. Cho dù trước kia ở thành phố A cũng không thể ngốc như vậy, cho dù đã quen biết Lãnh Diễm từ sớm vậy thì thế nào?Chu Khải nghe vậy, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ, sau đó quay đầu nhìn Lãnh Diễm, “Sao Lãnh tiên sinh không nói câu nào vậy?”Lãnh Diễm vốn đang cười tủm tỉm bỗng xoay người, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Chu Khải, giọng điệu cực kỳ thấp, “Chu tiên sinh là đang trách tôi sao?” Nói đùa, anh đang chơi đùa với vợ con anh, hắn quan tâm làm gì?Anh cảm thấy Chu Khải hình như vẫn chưa nhìn nhận vào sự thật, Nghiêm Hi vốn là của anh. Chẳng qua bốn năm trước không cẩn thận ngủ gật, cho nên mới để tiểu tử này có cơ hội lợi dụng. Anh cũng đã đủ tuổi rồi, không thể chịu nổi muốn được xóa bỏ tất cả những gì đã xảy ra bốn năm qua. Thực sự anh không muốn trong cuộc đời bà xã mình có dấu vết của người đàn ông khác!Chu Khải nhìn người đàn ông trước mặt đột nhiên thờ ơ, trong lòng chợt nảy sinh ảo giác. Người đàn ông trước mặt này cao cao tại thượng như một vị hoàng đế, buồn vui trong lời nói cũng có thể làm cho những người xung quanh e ngại. Thật sự hắn chưa từng gặp qua người đàn ông nào như vậy.“Tôi…” Chu Khải nghẹn họng, thật sự không biết nên nói thế nào, vốn là do mình phản bội Nghiêm Hi trước, sau đó xảy ra một loạt chuyện bản thân cũng không xử lý tốt. Ví dụ như lần trước Lý Lệ rơi xuống nước dẫn đến sẩy thai, người trong nhà cho rằng là Nghiêm Hi đẩy Lý Lệ xuống nước, nhưng hắn lại không tin. Nếu không phải hắn cũng không đồng ý, đoán chừng bây giờ Nghiêm Hi đã bị quan tòa quấn lấy rồi.Nhưng đối mặt với câu nói thản nhiên của Lãnh Diễm, Chu Khải đột nhiên cảm thấy mình không còn có lý do bảo vệ Nghiêm Hi rồi.Lý Lệ nghe vậy cũng sửng sốt, sau đó buông đôi bàn tay đang nắm chặt tay Nghiêm Hi, ngồi nghiêm túc, cũng có phần đùa giỡn, “Chu Khải cũng là xuất phát từ đạo nghĩa bạn bè nên mới hỏi như thế, Lãnh tiên sinh không nên nghi ngờ!” Lý Lệ vốn nhỏ nhắn, bây giờ nói chuyện còn bí mật ẩn giấu nét mặt yêu kều, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ như Nghiêm Hi cũng bị mê hoặc bởi ánh mắt cong cong của cô ta, nghe thấy giọng nói yêu kiều của cô, xương cũng mềm nhũn.Nghiêm Hi chợt run, không muốn tiếp tục giả vờ ngây ngô ở đây nữa.Lãnh Diễm khẽ cong khóe mắt, rõ ràng nhìn thấy nụ cười yêu kiều của Lý Lệ nhưng đã nhận ra sự mờ ám trong đôi mắt người phụ nữ đối diện. Thấy Nghiêm Hi nhẹ chau mày, Lãnh Diễm chợt giương môi cười, nói với Lý Lệ: “Nghi ngờ? Có không?” Rồi sau đó thận trọng cau mày im lặng, hình như rất nghiêm túc nói câu kia của Lý Lệ thật giả tạo.Lý Lệ thấy giọng khẳng định của anh, chợt cảm thấy trước kia mình thực sự đã xem thường người đàn ông này. Đêm hôm đó ở trong bệnh viện, lúc cô chứng kiến tình cảnh đó đã biết Lãnh Diễm không phải là một công tử không tiền không thế như mình tưởng trước đây nhưng vẫn không xem ra gì. Cô vẫn luôn cảm thấy anh cùng lắm cũng chỉ giống Chu Khải, mượn danh tiếng gia đình. Nhưng bây giờ, lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Diễm ở thành phố A, có thể nhận ra rất khác Lãnh Diễm lúc ở thành phố G. Một người đàn ông như vậy rốt cuộc sẽ có bối cảnh như thế nào cũng không biết.Lý Lệ không biến sắc liếc mắt nhìn Nghiêm Hi, nhìn vẻ mặt cô ta không kiên nhẫn, Lý Lệ mới bình ổn bỗng cảm thấy không cam lòng, hơn nữa càng lúc càng thêm không cam lòng. Tại sao Nghiêm Hi tốt số không bỏ ra cái gì cũng có thể nhận được nhiều như vậy? Lãnh Diễm cưng chiều không nói, còn dễ dàng được Chu Khải yêu. Nhưng đáng giận hơn là, thế mà Lý Duệ Thần cũng yêu cô ta. Rốt cuộc trên người cô ta có gì đáng giá khiến đàn ông có thể như vậy?Mắt chợt thấy Nghiêm Hi không hề đụng vào bò bít tết trên bàn trước mặt, Lý Lệ chợt sáng hai mắt, sau đó nghĩ đến cái gì đó, cười tủm tỉm nhìn Nghiêm Hi.Có lẽ, cũng không phải tốt như vậy, ít nhất Lý Lệ cũng tận mắt thấy thì không phải là rất tốt. Mặc dù Lãnh Diễm trông rất cưng chiều Nghiêm Hi, nhưng ai biết được con người rốt cuộc thế nào. Nói không chừng, Nghiêm Hi cũng chỉ là được anh bao dưỡng, đợi đến lúc già cả nhan sắc tàn phai còn ai nhớ đến cô ta!Nghiêm Hi nhìn nụ cười trên mặt Lý Lệ, nụ cười rõ ràng đang nói “màn kịch hay của cô còn đang ở phía sau, tôi chờ!” Nghiêm Hi chợt mở to mắt xem thường, nhìn trần nhà im lặng.Lãnh Diễm chỉ cười không nói, chỉ nở nụ cười thản nhiên nhìn thoáng qua Nghiêm Hi đang thờ ơ nhìn trần nhà, sau đó giống như không có gì cầm ly rượu đó từ từ thưởng thức.Không khí lập tức trở nên rất căng thẳng, cũng không ai nói gì, Nghiêm Hi nhìn trần nhà chằm chằm không nói lời nào. Chu Khải bị một câu của Lãnh Diễm chặn họng không nói nên lời, còn Lãnh Diễm tự mình làm hài lòng mình lười nói chuyện. Một bàn bốn người chỉ còn lại Lý Lệ.Lý Lệ nhìn Nghiêm Hi một chút, rồi nhìn lại Lãnh Diễm, chợt cười khẽ: “Ha ha, Lãnh tiên sinh, về sau chúng tôi còn phải làm ăn ở thành phố A, sợ rằng cần rất nhiều quan tâm chăm sóc của địa phương, về sau làm phiền anh.”Lãnh Diễm đang nhấp rượu chợt dừng tay lẳng lặng nhìn Lý Lệ, sau đó hai mắt hẹp dài chợt trở nên vô cùng lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lý Lệ. Trong lòng Lý Lệ rét run, không hiểu mình đã nói