Bà xã, ngoan ngoãn để anh sủng em

Bà xã, ngoan ngoãn để anh sủng em

Tác giả: Tô Cẩn Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325740

Bình chọn: 9.5.00/10/574 lượt.

nắm chặt dao nĩa trong tay, nghiến răng sồn sột. Bây giờ cô ta dường như đã hiểu, Lãnh Diễm và Nghiêm Hi đang phối hợp diễn trò, cố ý vô tình tiết lộ thông tin thân thế cao quý của Nghiêm Hi, vô tình nói cho cô ta biết danh tiếng này.

Liếc mắt nhìn những vị khách xung quanh nhỏ giọng cười nói bàn luận, những người này vốn bởi vì câu nói đầu tiên của Lý Lệ cho nên mới đặt Nghiêm Hi vào vị trí người tình bị bao nuôi. Kết quả không ngờ quản lý đứng đầu nhà hàng còn phải cung kính với Nghiêm Hi. Chẳng qua chỉ việc Nghiêm Hi có thể bảo đầu bếp ở đây làm món cô thích ăn cũng đã khiến cho những người khách xung quanh biết thân phận tôn quý của Nghiêm Hi.

Bọn họ cố ý vô tình muốn nhìn Nghiêm Hi một chút, rốt cuộc cô là người phụ nữ như thế nào mới có quyền thế như vậy?

Việc bọn họ xem Nghiêm Hi như thế nào không quan trọng, Lý Lệ nhạy cảm sẽ cảm thấy những người này đang cười mình vừa nói xằng bậy, bây giờ ít nhiều có thể đoán được thân phận đặc biệt của Nghiêm Hi, đứng trong bóng tối cười nhạo mình có mắt không tròng thôi.

Bàn tay dần nắm chặt, bởi vì khớp xương dùng quá sức trở nên trắng bệch dần, chuôi kim loại cầm trong lòng bàn tay, cảm giác lành lạnh xuyên thấu qua da truyền vào trong từng mạch máu trong cơ thể, lúc sau mạch máu di chuyển đến trái tim. Lý Lệ cảm thấy, mấy người này rõ ràng đang coi mình như một thằng hề.

Nghiêm Hi chợt quay đầu lại, không hề bất ngờ nhìn thấy sự căm thù trong mắt Lý Lệ. Có gì phải căm thù? Nghiêm Hi hơi không hiểu nghiêng đầu nheo mắt nhìn Lý Lệ, cô nghĩ, lúc trước Lý Lệ diễu võ dương oai trong tối ngoài sáng với mình cũng không nói làm gì, tại sao lúc biết được một ít về thân phận của mình lại trở nên căm thù?

Không ngờ, Nghiêm Hi cười híp mắt hỏi: “Sao Lý Lệ không ăn vậy? Tôi dám cá bò bít tết chín năm phần này chỉ có ở thành phố A, duy nhất không nơi nào có, hoàn toàn không cho phép người bình thường muốn vào nơi này ăn. À, đúng rồi, nói đến đây, lúc nãy hai người vào đây bằng cách nào?

Căn phòng này không phải người bình thường nào cũng có thể đi vào tùy tiện. Đường đường là nhà hàng Tây trong khách sạn sáu sao, không phải là nơi người bình thường có thể đi vào.

Lý Lệ nghe Nghiêm Hi hỏi vậy, chỉ cảm thấy Nghiêm Hi đang sỉ nhục mình, mắt nhìn chòng chọc vào Nghiêm Hi, cuối cùng không nhịn được hung dữ nói: “Nghiêm Hi, cô còn muốn giả vờ cái gì, bây giờ cô đang làm gì, khoe khoang trước mặt tôi sao? Khoe khoang cô tìm được đàn ông, đủ quyền đủ thế, đủ nhiều tiền? A, Nghiêm Hi, sao tôi chưa nghĩ tới, thì ra Nghiêm Hi cô cũng là loại người ghét nghèo thích giàu. Vậy lúc đầu cô còn giả vờ như tôi đang nhúng tay vào chuyện tình yêu của các người làm gì? Có biết không, bây giờ tôi suy nghĩ một chút cũng cảm thấy cô diễn trò rất giỏi, cô không tham gia nghệ thuật quả thật rất lãng phí.”

Lý Lệ biết Nghiêm Hi đang cố tình khiêu khích mình nói ra những lời không ngọt, nhất là không xứng với hình ảnh dịu dàng bình thường trước mặt Chu Khải, như vậy sẽ gây ấn tượng như thế nào trong lòng Chu Khải?

Nhưng cuối cùng Lý Lệ vẫn bị nắm lấy điểm yếu, đó chính là hư vinh trong lòng Lý Lệ vô cùng lớn. Lúc nãy khi Lý Lệ kéo Chu Khải xuất hiện, giọng nói không lớn không nhỏ cũng đã truyền khắp phòng ăn, cố ý như vô tình tiết lộ tin tức Nghiêm Hi ở cạnh người lắm tiền, vô tình đặt Nghiêm Hi vào biên giới đạo đức, chịu mọi sự sỉ nhục. Ai đâu ngờ, chỉ một câu nói đầu tiên của Nghiêm Hi cũng có thể lật ngược tình thế. Sao Lý Lệ có thể cam tâm, cô ta chỉ cảm giác trong lòng càng tức giận hơn, nếu không phát tiết ra ngoài có lẽ bản thân cũng bị bốc cháy.

Quả nhiên Lý Lệ vừa dứt lời, ba người tại chỗ đều sửng sốt. Mặc dù Lãnh Diễm và Nghiêm Hi đã biết nội tâm chân thật của Lý Lệ, nhưng vẫn rất ngạc nhiên, nhưng Chu Khải vẫn là người tối sầm mặt nhất.

Hân hoan gặp mặt bạn cũ cùng diễn kịch thì thế nào, bây giờ hắn chỉ cảm thấy mình rất nhức đầu, càng không ngờ thêm là Nghiêm Hi vốn biếng nhác đột nhiên trở thành công chúa cao cao tại thượng, mà Lý Lệ luôn luôn dịu dàng, đột nhiên như nuốt phải thuốc nổ, lúc này nhìn như muốn phun lửa vào khuôn mặt vô tội của Nghiêm Hi, khao khát thiêu cháy Nghiêm Hi.

Chu Khải không chịu nổi nữa. Hắn cảm thấy mặc dù lời Nghiêm Hi nói không có nhiều ám hiệu, nhưng hắn không ngốc. Lúc trước xen lẫn trong mấy lời nói dịu dàng của Lý Lệ còn có mấy lời phá hủy danh dự Nghiêm Hi. Cho nên không phải bởi vì Lãnh Diễm có mặt ở đây, mà bởi vì hắn không có bất kì lời nào để nói.

Chu Khải vừa muốn há mồm bác bỏ lời Lý Lệ đã nghe thấy Lãnh Diễm bên kia lạnh lùng nói trước hắn : “Chu thiếu phu nhân là đang nói đến Hi Hi sao? Sao tôi cảm thấy những lời cô nói giống như đang nói đến cô vậy?” Lãnh Diễm vô cùng lười biếng nói, khí lạnh xung quanh nhanh chóng khuếch tán, ảnh hưởng đến một khoảng xung quanh.

Cuối cùng cơn giận khắp người Lý Lệ vẫn không chống cự nổi khí lạnh trên người Lãnh Diễm. Đối mặt với Lãnh Diễm rét lạnh như vậy, Lý Lệ đột nhiên cảm thấy trong lòng mình run rẩy. Người đàn ông này hình như trời sinh đã vương giả, cao cao tại thượng nhìn xuống mấy người


Old school Easter eggs.