
thấy mùi thức ăn thì đều sẽ ói. Vốn Chiêu Đệ khẩu vị khá mộc mạc, bình thường thích ăn nhất là rau dưa trái cây, nhưng kể từ khi nôn nghén lần đầu tới giờ, cô căn bản không ngửi nổi mùi rau dưa, cảm giác như bên trong có một vị gì đó rất tanh.
Nhưng phụ nữ có thai nhất định phải bổ sung đầy đủ vitamin, rau dưa và trái cây mà ăn ít thì thân thể sẽ dễ dàng bị nóng trong. Hơn nữa, thể chất của phụ nữ có thai vốn thiên về tính nóng, giờ mới qua hơn nửa tháng mà khóe miệng Chiêu Đệ đã nổi lên rất nhiều bọng nhiệt, cũng có chút dấu hiệu táo bón nữa.
Nhưng bây giờ đang trong thời gian phải vô cùng cẩn thận, một loạt đồ ăn giảm nhiệt đều ăn không hết. Nhìn khóe miệng Chiêu Đệ vừa mới tiêu bớt một chút lại liền có thêm bọng khác thì Tiểu Trí cũng sắp phát điên.
Tiểu Trí nghe nói uống nhiều nước, ăn nhiều trái cây có thể giúp hạ hoa, trà hoa cúc, canh đậu xanh gì đó mặc dù cũng đều giúp hạ nhiệt nhưng dù sao cũng là đồ có tính hàn, hơn nữa ban đầu Chiêu Đệ chính vì bị cung hàn nên mới không thể mang thai cho nên hiện tại làm sao dám để cho cô uống. Bây giờ, mùi vị của trái cây Chiêu Đệ mới ngửi thấy đã ói, cũng không thể nào ăn được, chỉ còn một cách duy nhất chính là uống nước.
Cho nên hiện tại Chiêu Đệ đi đến đâu, Tiểu Trí cũng sẽ cùng theo đến đó, trong tay luôn luôn cầm theo một bình giữ nhiêt, bên trong cơ bản đều là nước ấm ở khoảng ba mươi độ. Kể cả lúc Chiêu Đệ không muốn uống, Tiểu Trí cũng sẽ chốc chốc lại chăm chỉ xác nhận nước trong ly còn đủ hay không, nhiệt độ còn thích hợp hay không.
Qua nửa tháng này, thân thể Chiêu Đệ thì càng ngày càng béo lên trong khi ngược lại, Tiểu Trí lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy mà lộ rõ vẻ gầy gò. Tất cả mọi người trong nhà đều đã thử khuyên Tiểu Trí, nói cho anh biết hiện tại thân thể Chiêu Đệ đã không thành vấn đề, hiện tượng nôn nghen và phát nhiệt cũng là bình thường, không cần phải khẩn trương như vậy.
Nhưng những lời này làm sao mà có tác dụng được. Dù đang ngủ, Tiểu Trí cũng sẽ có thể đột nhiên tình giấc vì hoảng hốt, cảm giác như nghe thấy tiếng Chiêu Đệ rời giường nôn mửa. Đến khi xác nhận được Chiêu Đệ đang ngủ rất ngon ở trong lòng, tất cả đề chỉ là ảo giác của bản thân thì anh mới thở phào nhẹ nhõm mà ngủ lại lần nữa. Nhưng rồi trong chốc lát lại bị thức tỉnh. Trên căn bản, mỗi buổi tối cứ thức thức tỉnh tình như vậy đến hơn năm sáu lần.
Sự thiếu ngủ cùng với lo lắng hãi hùng trong thời gian dài khiến cho chút thịt mà vất vả lắm Tiểu Trí mới tích lũy được suốt nửa năm bị tiêu mất, quầng thâm quanh mắt cũng càng ngày càng đậm.
Nhìn Tiểu Trí như vậy, Chiêu Đệ quả thật có cảm giác thúc thủ vô sách. Cô đã dùng mọi cách để nói cho Tiểu Trí biết mình rất tốt, mình không có yếu ớt như vậy, sẽ không vì mang thai mà không chịu đựng nổi.
Trừ những hành động mà người ta có thể hiểu được ở bên ngoài, Tiểu Trí đột nhiên có sợ hãi mãnh liệt và địch ý đối với những bông hoa màu đỏ. Điều này khiến cho người ta không thể nào lý giải nổi.
Lúc mới bắt đầu vẫn còn bình thường. Chiêu Đệ và Hạ Cầm vốn cũng không có thói quen cắm hoa ở trong nhà, chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài lần chơi một lọ hoa trong nhà, có thể là vào dịp lễ hoặc có người khác tặng hay là người trong nhà mang đến.
Một ngày kia, Chiêu Đệ vừa mới nôn xong. Trong khoảng thời gian này, cô khạc khạc cũng đều đã thành thói quen, mặc dù khó chịu nhưng cô cũng đã tổng kết ra rằng sự khó chịu này cũng sẽ thay đổi theo từng thời điểm, biết mình chỉ cần lẳng lặng ngồi đó chịu đựng qua chừng một phút đồng hồ thì nhất định sẽ không còn khó chịu nữa. Cô vừa mới trở lại bình thường, tiến về phía chỗ ngồi của mình, cười với Tiểu Trí đang lo lắng canh chừng ở một bên để cho anh yên tâm rằng cô đã tốt hơn nhiều rồi.
Tiểu Trí thấy sắc mặt của Chiêu Đệ đúng là đã tốt hơn một chút so với vừa rồi thì cũng thở dài một hơi. Anh cầm cái ly vừa mới thả trên khay trà, mở nắp ra, đưa tới khóe miệng Chiêu Đệ, để cho cô chậm rãi uống một hớp nước ấm.
Chiêu Đệ vừa mới nhận được cái ly thì ở cửa đã truyền tới tiếng mở cửa. TIểu Trí theo bản năng nhìn về phía ngưỡng cửa, nghĩ muốn nhìn xem là ai trở lại.
Mà thứ đầu tiên đập vào mắt của Tiểu Trí chính là một bó hoa hồng đỏ tươi thật lớn, sau đó mới là Hạ Cầm đang cầm hoa. Hôm nay là ngày kỉ niệm kết hôn của bà và Trần Chung, hơn nữa gần đây trong nhà có chuyện vui liên tiếp, bà cũng đã có sẵn ý muốn ăn mừng rồi. Cho nên sáng sớm hôm nay bà liền tự mình lái xe đến tiệm bán hoa để mia hoa, chuẩn bị vào trang trí lại phòng ngủ của mình, cho Trần Chung một đêm lãng mạn.
Nhưng bà vừa mới vào cửa, còn đang cởi giầy thì hoa trên tay đã bị người khác đoạt đi. Bà cuống quýt ngẩng đầu lên xem thì chỉ thấy một bóng lưng đã chạy rất xa.
Đến giày bà cũng không kịp đổi đã mang dép đuổi theo, nhưng vẫn chỉ kịp nhìn thấy Tiểu Trí đang cầm bó hoa hồng đỏ tươi ném vào trong thùng rác cách nhà khoảng mấy chục mét, sau đó vẫn chưa yên tâm nên còn đưa tay ấn bó hoa vào sâu trong thùng rác.
Chờ đến khi cả bó hoa đã bị đè xuống dưới thùng rác, anh mới đi vòng về nhà.
Một loạt hành động đột ngột