Pair of Vintage Old School Fru
Bà xã mua được

Bà xã mua được

Tác giả: Nại Lương Ngư

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326525

Bình chọn: 8.5.00/10/652 lượt.

ởng bối, còn nhiều tuổi hơn so với bọn họ, sống trên đời này lâu như vậy rồi, bọn họ có thể sẽ có được nhiều phương pháp hơn so với cô. Vậy nên, thời điểm cần phải tỏ ra yếu đuối, mong được trợ giúp từ phía cha mẹ thì nên làm như vậy. Không nên vì muốn tỏ ra mạnh mẽ, vì ngượng ngùng mà không mở miệng, như vậy đối với cha mẹ hay đối với bản thân đều chẳng có gì tốt cả.

Chiêu Đệ chọn một buổi xế chiều nắng đẹp để tìm đến Hạ Cầm nói lời tâm sự. Tiểu Trí đã nhiều ngày nay thiếu ngủ, vậy nên, dưới ánh mặt trời ấm áp, đã tựa vào ghế mà ngủ mất rồi. Chiêu Đệ áng chừng Tiểu Trí ngủ một giấc này có thể phải mất 1-2 tiếng. Hai tiếng đồng hồ cũng đủ để cô và Hạ Cầm tâm tình một phen rồi. Có lẽ, cũng là đủ để cô có thể cởi ra tâm kết của bản thân rồi.

Hạ Cầm đối với việc Chiêu Đệ chủ động tới tìm mình hình như cũng không hề kinh ngạc gì cả. Đến Chiêu Đệ còn biết Tiểu Trí có hành động khác thường, thì người làm mẹ Tiểu Trí như bà ấy làm sao có thể không biết. Chỉ là bà cũng không biết phải làm sao để chủ động tới tìm hai đứa bé này. Đây là chuyện mà bọn họ cần phải tự mình ý thức được, rồi chủ động tìm tới bà thì bà mới có thể khuyên nhủ được. Bằng không, nếu chính bọn họ cũng không thông suốt thì bà có nói nhiều hơn nữa cũn chỉ là vô ích mà thôi.

Vấn đề này bà cũng đã sớm thảo luận qua cùng với Trần Chung. Trần Chung đoán chừng khoảng hai ngày này Chiêu Đệ sẽ tới tìm bà, đại khái sẽ hỏi những vấn đề gì thì bọn họ cũng đã sớm dự liệu qua. Cho nên hôm nay, lúc Chiêu Đệ tiến đến gõ cửa phòng bà thì một chút ngạc nhiên bà cũng không có.

“Mẹ”. Chiêu Đệ chỉ gọi một tiếng này, Hạ Cầm liền kéo tay của cô, dắt vào phòng bà, còn giúp Chiêu Đệ rót một chén nước ấm, để cô cầm ở trên tay, từ từ uống.

Chiêu Đệ nhìn dáng vẻ Hạ Cầm than nhiên như vậy thì trong lòng cũng đã hiểu được. Chỉ sợ mục đích hôm nay cô vào đây Hạ Cầm cũng đã đoán được. Nếu đã như vậy, cô cũng không cần phải nói những chuyện quanh co lòng vòng cho mất thời gian thêm nữa. Dù sao cũng không biết Tiểu Trí có ngủ lâu như cô đã đoán hay không nên cứ nắm chắc thời gian, nói luôn vào chủ đề chính thì tốt hơn nhiều.

“Mẹ, tình trạng gần đây của Tiểu Trí như vậy khiến con có chút lo lắng. Con đã nghĩ mấy ngày rồi, cảm thấy vấn đề căn bản hình như đang ở trên người con. Nhưng con lại không có biện pháp để thuyết phục bản thân không cần phải sợ. Mặc dù con có một dự cảm mạnh mẽ rằng đứa bé này sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng có lúc chính con cũng không khắc chế nổi bản thân trở nên nhạy cảm.” Lúc nói lời này, một tay Chiêu Đệ nhẹ nhàng đặt một tay lên phía trên bụng. Bên trong đó có đứa bé của cô và Tiểu Trí, hiện tại đoán chừng mới chỉ là hạt đậu nhỏ, nhưng vị trí của hạt đậu nhỏ này trong lòng cô lại nặng vô cùng, khiến cô cũng sắp chịu không nổi.

“Chiêu Đệ, mẹ hiểu tâm tình của con. Chỉ sợ trên cõi đời này không có người mẹ nào không lo lắng cho con của mình. Bắt đầu từ thời khắc nó tồn tại trong bụng của con thì lòng con đã cùng hòa chung một nhịp với nó rồi. Con cảm mạo nóng sốt, điều đầu tiên con nghĩ không phải là bản thân mình có khó chịu hay không mà là việc cảm mạo nóng sốt có ảnh hưởng gì đến đứa nhỏ hay không. Con ngã xuống, nơi đầu tiên con bảo vệ không phải là bộ phận sẽ trực tiếp hứng chịu cú ngã mà chính là bụng mình.”

“Cho nên, Chiêu Đệ, đừng nghĩ rằng cảm giác lo lắng của mình là không tốt. Lo lắng như vậy là chuyện bình thường mà ai làm mẹ cũng đều có. Điều con phải học chỉ là phải đối mặt với loại tâm tình lo lắng này như thế nào. Đừng miễn cưỡng đè nén loại tâm tình này xuống. Con phải biết rằng loại tâm tình này có tồn tại thì bản thân mình cũng không hề làm sai điều gì.”

Lời nói của Hạ Cầm hiến cho Chiêu Đệ có loại cảm giác bị dội nước đến tỉnh cả người. Cho đến nay, cô vẫn giống như những gì Hạ Cầm đã nói, cố đè nén những lo lắng, sợ hãi về đứa nhỏ ở trong lòng, không để lộ ra ngoài mặt. Nhưng không phải chính cô cũng biết cái gọi là “bảo toàn năng lượng” hay sao? Loại tâm tình này nếu không phát tiết ra ngoài được bằng cách này thì sẽ chuyển thành dạng hình thức khác để biểu hiện ra. Cho nên cô mới động một chút là muốn rơi nước mắt, động một chút là thấy ghê tởm buồn nôn.

“Chiêu Đệ, bởi vì con nhẫn nại nên Tiểu Trí lại càng lo lắng cho con hơn… Con hãy mở lòng ra, lấy ra toàn bộ những lo lắng sợ hãi trong lòng mình để nói cho Tiểu Trí biết, để Tiểu Trí giúp đỡ con. Tiểu Trí cần phải biết chính xác, rõ ràng con phải làm gì, con sợ cái gì. Sauk hi đã xác minh được tình hình rồi, nó cũng sẽ không tiếp tục một mình đoán tới đoán lui, suy nghĩ lung tung nữa.

Chiêu Đệ suy nghĩ một chút về những lời đề nghị của Hạ Cầm. Chỉ trong chốc lát, trên mặt cô liền nở một nụ cười thoải mái. Quả nhiên cô đi tìm mẹ nói chuyện phiếm là chính xác. Vấn đề khó khăn mà cô suy nghĩ lâu như vậy, khổ não như vậy thì mẹ chỉ cần hai ba câu đã có thể giải quyết được rõ ràng.

Lúc ra khỏi phòng Hạ Cầm, bước chân của Chiêu Đệ đã buông lỏng rất nhiều so với khi vừa mới tiến vào. Cô vừa mới đi đến phòng khách thì đã nhìn thấy Tiểu Trí đang muốn cất bước đi lên lầu. Sa