
u khi nhìn thấy cô, anh vội vàng chạy tới, lôi kéo tay cô, nhìn trên ngó dưới một lúc lâu, xác nhận không có việc gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Trí mới tỉnh dậy thì đã không thấy Chiêu Đệ đâu, còn tưởng là Chiêu Đệ đi đâu mất.”
“Em có thể đi đến chỗ nào được cơ chứ? Em thấy anh ngủ thiếp đi nên qua tìm mẹ tam sự thôi. Sao rồi, ngủ như vậy đã đủ giấc chưa?” Tóc của Tiểu Trí vì chạy đi chạy lại tìm Chiêu Đệ mà bị mồ hôi thấm ướt, cô liền sửa sang lại hộ anh, sau đó mới lôi kéo tay anh, đi về phía phòng ngủ, nhẹ giọng giải thích.
Sau khi trở về phòng, Chiêu Đệ mới từ trong phòng tắm lấy ra một cái khăn lông ướt, lau sạch sẽ mồ hôi trên mặt Tiểu Trí.
“Tiểu Trí, gần đây có phải vì lo lắng cho em nên anh thường thường không ngủ ngon có đúng không?”
“Tiểu Trí làm ồn đến Chiêu Đệ rồi hả? Thật xin lỗi, anh không phải cố ý đâu.” Tiểu Trí nghe Chiêu Đệ hỏi như vậy thì phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đến việc nửa đêm Chiêu Đệ bị mình tỉnh giấc quấy nhiễu đến không ngủ được, cho nên lập tức nói lời xin lỗi.
Chiêu Đệ bất đắc dĩ cười cười. Cái chàng ngốc này, cô hiện giờ chẳng nhẽ muốn anh xin lỗi nên mới nói như thế hay sao chứ?
“Tiểu Trí, anh không quấy nhiễu gì em cả… Em biết anh buổi tối ngủ không ngon là vì quầng thâm trên mắt anh càng ngày càng nặng, cũng sắp giống với con gấu mèo rồi. Sáng ra anh soi gương mà cũng không nhìn ra hay sao?”
Tiểu Trí theo bản năng đưa tay sờ sờ hai mắt của mình. Quầng thâm quanh mắt dĩ nhiên là sờ không đến nhưng lại cảm nhận được ánh mắt có lõm sâu vào rồi, mà nguyên nhân chính là vì anh đã gầy đi rất nhiều.
“Tiểu Trí, nói cho em biết đi, có phải vì anh lo lắng cho em, sợ em gặp chuyện không may, sợ em khó chịu nên mới như thế đúng không?”
Tiểu Trí hơi rũ thấp đầu xuống, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu một cái. Sau đó, Chiêu Đệ nghe thấy Tiểu Trí nhẹ nhàng nói một câu: “Tiểu Trí sợ Chiêu Đệ không thoải mái, Tiểu Trí sợ Chiêu Đệ chịu đựng, cho nên Tiểu Trí muốn thời thời khắc khắc đều chú ý đên Chiêu Đệ, như vậy Chiêu Đệ không muốn nói điều gì, Tiểu Trí cũng có thể biết được.”
Quả nhiên bị mẹ đoán trúng rồi. Tiểu Trí bởi vì sợ cô sẽ chịu đựng, sợ bản thân không có cách nào kịp thời phát hiện ra cô khó chịu chỗ nào nên mới khiến mình phải tùy thời tùy lúc duy trì tỉnh táo.
Cô cho rằng mình phải kiên cường thì Tiểu Trí mới an tâm. Cô cũng cho rằng không nói cho Tiểu Trí biết thì sẽ khiến anh ít lo lắng hơn. Thì ra tất cả đều là do cô sai lầm. Điều Tiểu Trí muốn không phải là nhìn cô cố tỏ vẻ kiên cường, không phải là nhìn cô làm bộ thản nhiên. Tiểu Trí chỉ muốn cô phản ứng một cách chân thật, muốn cô thẳng thắn nói cho anh biết tâm tình của chính mình.
“Tiểu Trí, là do Chiêu Đệ sai. Về sau, Chiêu Đệ sẽ không bao giờ gạt anh nữa. Thời điểm Chiêu Đệ sợ hãi sẽ nói cho Tiểu Trí biết để Tiểu Trí an ủi Chiêu Đệ. Thời điểm Chiêu Đệ lo lắng cũng sẽ nói cho Tiểu Trí biết để Tiểu Trí đến giúp Chiêu Đệ cùng nhau chia sẻ. Có được hay không? Như vậy, thời điểm Tiểu Trí nên ngủ sẽ phải ngủ, thời điểm nên luyện đàn sẽ phải luyện đàn cho thật tốt, không cần phải đặt toàn bộ sức chú ý của bản thân lên người của Chiêu Đệ, bởi vì khi nào Chiêu Đệ khó chịu chỗ nào đều sẽ lớn tiếng gọi Tiểu Trí, để cho Tiểu Trí dù ở nơi nào cũng có thể biết được Chiêu Đệ đang không thoải mái, có được không?”
Tiểu Trí nhìn chằm chằm ánh mắt của Chiêu Đệ, nhìn thấy sự chân thành và kiên định sâu bên trong đó thfi rốt cuộc cũng gật đầu mỉm cười.
Kể từ sau lần bộc bạch tâm ý đó, tình trạng của Tiểu Trí và Chiêu Đệ đã được cải thiện rất nhiều. Chiêu Đệ sẽ không động chút là nôn mửa, Tiểu Trí cũng sẽ không thức giấc lúc nửa đêm nữa. Hải người dưới sự bồi bổ bằng đồ ăn của Hạ Cầm và thím Phúc đã dần dần lấy lại vẻ đẫy đà.
Đảo mắt đã qua ba tháng giai đoạn nguy hiểm, chuyện Chiêu Đệ mang thai rốt cuộc đã có thể công bố toàn thiên hạ. Lúc Từ Lan biết chuyện Chiêu Đệ mang thai còn đích thân chạy đến nhà họ Trần, nói muốn được nghe một lời giải thích hợp lý.
Cô ấy la hét không công bẳng, nói rằng khi cô mang thai thì Chiêu Đệ là người biết đầu tiên, vậy mà khi Chiêu Đệ mang thai thì lại gạt cô ấy. Nghe Chiêu Đệ giải thích rằng trong vòng ba tháng đầu không thể đi rêu rao khắp nơi xong, cô ấy vẫn không chịu, nhất định phải được bồi thường, bộ dạng nhảy lên nhảy xuống, không hề có chút tự giác nào của một người sắp làm mẹ.
Chiêu Đệ phải xin tha thứ một lúc lâu, lại kí kết một loạt hiệp định bất bình đẳng, đồng ý rằng bất luận là người nào sinh con trước thì con của Từ Lan đều sẽ làm cả, chuyện này mới coi như được bỏ qua.
Thật ra thì tính toán lại, thời điểm Chiêu Đệ và Từ Lan mang thai cũng không chênh lệch mấy ngày, cộng thêm thời gian mang thai cũng có dài có ngắn nên thực đúng là khó mà nói trước được ai sẽ là người sinh con trước.
— —— —-
Ông bà đã có câu “no bụng thì nghĩ dâm dục”. Xã hội bây giờ, tùy thời đều là ăn no mặc ấm nên chuyện nghĩ dâm dục hoàn toàn là do bản thân có ý định hay không mà thôi.
Trước mắt ba tháng đầu vì lo lắng thai nhi không ổn định, hơn nữa lúc mới đầu tình trạng sức kh