
mắt thăm thẳm đầy tha thiết như của một người đang cần được giúp đỡ. Tiếng khóc lóc của người phụ nữ lại vang lên nghe rõ mồn một.
– Cứu con tôi…Làm ơn cứu con tôi! …Có ai nghe thấy không? Cứu con tôi với!!!
Ly nước trên tay nó rơi xuống kêu một tiếng “xoảng”. Nó giật mình ngước nhìn lên thì thấy mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía mình. Trán của nó lấm tấm mồ hôi, mặt thì xanh như tàu lá. Ở cuối bàn, Gia Khiêm đã rời khỏi ghế và đang hấp tấp tiến lại.
– Em không sao chứ?
Nó tự lẩm bẩm một cách vô ý thức:
– Hình như không phải một giấc mơ.
– Cái gì không phải giấc mơ? – Gia Khiêm nhìn nó khó hiểu.
Nó đột ngột đứng bật dậy, hai tay nắm lấy cổ áo Gia Khiêm, nhìn thẳng vào mắt anh ta và nói rõ từng tiếng một:
– Tôi phải gặp Gia Tuấn, ngay bây giờ.
– Cái gì?
– Bộ anh bị điếc sao? – Nó hét lên – Tôi nói muốn gặp Gia Tuấn ngay, rõ chưa?
– Em bình tĩnh lại đi! – Gia Khiêm giữ chặt lấy vai nó và nạt lại – Em ăn phải cái gì hả?
Nó thở hồng hộc, hai tay vẫn còn nắm chặt lấy cổ áo Gia Khiêm. Ánh mắt ân cần của anh ta làm nó dần lấy lại bình tĩnh. Sợ lại làm nó đau, Gia Khiêm liền buông tay ra nhưng ánh mắt vẫn còn vẻ dè chừng.
– Nói với anh là em ổn rồi đi!
– Tôi không sao – Nó lắc đầu
– Theo ý ông con nên về phòng nghỉ thì hơn. Chứ sắc mặt con không được tốt cho lắm.
– Phải – Ba anh gật đầu – Gia Nghi, kêu người gọi điện mời bác sĩ Duy tới đây xem có bệnh gì không.
– Thưa bác, cháu không sao đâu ạ – Nó lật đật can ngăn -Chỉ cần lên giường nằm một lát là khoẻ lại ngay thôi.
Thấy không ai nói gì, nó vội vàng xin phép được “cáo lui”. Thật ra thì Đình Duy có đến củng chẳng chẩn ra được bệnh của nó đâu. Mà nếu nó kể lại mọi chuyện thì có khi anh ta không cần khám khiếc gì cũng có thể ghi ngay vào bệnh án bốn chữ: “con này bị điên”.
Tự cho rằng mình thấy trước được tương lai, nghe thấy những giọng nói bí ẩn, hay la hét bất thường và hỏi những câu kì cục…Ôi, tất cả những triệu chứng đó thật chẳng khác gì một kẻ tâm thần. Nhưng nó biết rõ hơn ai hết là mình không bị điên. Nó hoàn toàn tỉnh táo và sáng suốt. Nhưng liệu có ai tin điều đó không nếu nó nói ra tất cả mọi chuyện.
Hình như hai mắt nó đã biến thành hai cái vòi bị rỉ rồi hay sao mà nước mắt cứ chảy ra mãi mặc dù không hề muôn khoc một tí nào. Nó vùi mặt vào gối, lấy hai tay gãi đầu, lẩm bẩm:
– Trời ơi! Con muốn chết quá đi mất.
“Tích tắc, Tích tắc” tiếng đồng hồ ở đâu vang lên một cách chậm rãi như đang đếm từng giờ khắc trôi qua. Nó nhìn thấy cây kim phút chỉ đúng mười hai giờ, tiếng súng nổ, anh ngã vào những tấm kiếng và rơi xuống đất.
– Không…KHÔNG – Nó choàng dậy, hớt hơ hớt hải nhìn đồng hồ.
LIỀU LĨNH
Chỉ mới bảy giờ thôi, nghĩa là nó chỉ còn năm tiếng để…Để làm gì? Tự nó còn không trả lời câu hỏi đó nữa là người khác. Nó ngồi bật dậy, mắt đăm đăm nhìn xuống sàn nhà. Mỗi khi thấy nó như thế bạn nên hiểu là nó đang suy nghĩ và sắp sửa đưa ra những quyết định động trời.
Bằng bất cứ giá nào nó cũng phải tìm ra anh trước mười hai giờ tối nay. Vấn đề lớn nhất bây giờ là làm thế nào để ra khỏi căn nhà rộng như cái quảng trường tỉnh và lúc nào cũng đông đúc người của anh. Chắc chắn không thể đi ra một cách đường đường chính chính rồi. Nó mở toang cửa sổ và nhìn thảm cỏ rộng bên dưới.
Không còn nhiều thời gian nữa, phải quyết định ngay thôi. Nó nhón người và đưa một chân qua bên kia cửa sổ, cố gắng với tay nắm lấy những cành cây quấn chằng chịt quanh cái cột. Thật ra nó cũng không dám chắc chúng có chịu nổi trọng lượng của mình không. Nhưng nó biết chắc một điều: kẻ nhút nhát sẽ không bao giờ có được thành công.
Khi hai tay đã bám chắc chắn, nó thả người khỏi bệ cửa mà tím tái cả mặt mày. Nó nặng hơn nó tưởng và chỉ một chút nữa thôi là các ngón tay đã phải đầu hàng trước sức nặng khủng khiếp ấy. Trước đây, coi trên phim, nó vẫn thấy người ta đu như thế này hoài. Bây giờ mới biết phim và đời khác nhau một khoảng rất xa. Hai chân nó quơ quào tìm chỗ tựa. Trời đất phù hộ đừng cho ai đi qua đây lúc này, nếu không thì nó sẽ chết vì vỡ tim mất.
– Ai ở trên đó thế? – Một giọng nói bất ngờ vang lên
– Á – Nó hét toáng lên và rơi xuống đất.
Người bên dưới liền vội vàng đưa tay ra chụp lấy. May mà phòng của nó không cao hơn mặt đất bao nhiêu. Nếu không thì…Anh vệ sĩ hồi chiều đặt nó xuống đất, trông vẻ mặt còn hoảng sợ hơn:
– Tiểu thư muốn hù chết người ta hay sao? Đang đêm hôm mà tiểu thư làm gì trên đó?
– Suỵt! anh nhỏ tiếng dùm tôi một cái. Muốn cho tất cả mọi người đều biết à? – Nó nhăn nhó ra hiệu
– Tiểu thư muốn ra ngoài sao không nói với cậu hai một tiếng để cậu ấy cho xe…
– Trời, nếu được như thế thì tôi có cần phải trèo cửa sổ không?
Thấy vẻ mặt thật thà của anh vệ sĩ, nó đâm thương hại. Chắc anh ta chẳng hiểu gì đâu.
– Anh có biết hiện giờ anh Gia Tuấn đang ở đâu không? – Nó hạ giọng hỏi
– Dạ biết – Anh chàng vệ sĩ gật đầu.
– Đừng có dạ với tôi – Nó bỗng nổi nóng – Không thì…không thì tôi không nói chuyện với anh nữa.
Anh ta nhìn nó, định mỉm cười thì sợ làm nó thêm bực nên đã kịp thời kềm lại.
– Tiểu thư muốn gặp cậu tư?